Đôi môi khẽ mím của Đường Thu bất giác giật giật, lại nhẹ nhàng khép lại, ý cười nhàn nhạt nổi lên gương mặt, có chút chờ mong lại tò mò, "Cái gì cũng được sao?"
"Ừ." Đôi mắt đen láy của Cảnh Thư Vân lẳng lặng nhìn nàng, đáy mắt lại được phản chiếu từ ánh sáng mặt bên xuyên thấu qua mắt kính, phủ lên một lớp màn nhu hòa.
Đường Thu Bạch hơi nghiêng đầu nhìn cô, ý cười trên khóe môi leo lên mi mắt, "Xùy, giờ em nhất thời cũng không nghĩ được."
Cảnh Thư Vân hơi nhướn mày, thần thái tự nhiên, "Cho em kỳ hạn ba tháng suy nghĩ, quá thời hạn mất hiệu lực."
"Được." Đường Thu Bạch đáp.
Tiễn lão sư bình thẩm đi, Đường Thu Bạch lại gọi mọi người trở lại phòng họp, sau khi người đến đông đủ, Cảnh Thư Vân từ vị trí chủ tọa đứng lên, hai tay tự nhiên chống ở trên bàn hội nghị.
Phía dưới bàn tay trắng nõn là mặt bàn màu nâu, phối hợp màu sắc càng thêm rực rỡ, càng tôn lên màu da bàn tay chủ nhân, trên mu bàn tay là mạch máu màu xanh như ẩn như hiện, năm ngón tay khẽ cong lên, khớp xương rõ ràng lại thon dài.
Đường Thu Bạch vốn đang ngồi bên cạnh cô, lại cần phải ngửa đầu để nhìn cô, tay Cảnh Thư Vân cơ hồ liền ở ngay trước mắt, tầm mắt Đường Thu Bạch không kiềm được mà quanh quẩn ở mặt cùng tay của cô.
"Chúc mừng mọi người không có uổng phí công sức bỏ ra, mở rộng hạng mục thành công không chỉ là sự phát triển tốt đối với mọi người, mà đối với Lam Hoa tới nói cũng sẽ là một sự khởi đầu tốt."
Vừa dứt lời, phòng họp vang lên tiếng vỗ tay, Đường Thu Bạch đi đầu vỗ tay, Cảnh Thư Vân liếc mắt thoáng nhìn nàng, tay trái khẽ giương lên, lại nói: "Tóm lại vất vả cho mọi người, cuối tuần trở về nghỉ ngơi thật tốt, thứ ba đi làm."
Đám người trẻ tuổi ngồi phía dưới, trên khuôn mặt mỏi mệt hiện rõ tươi cười, Cảnh Thư Vân tinh tế nhìn qua từng người, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên mặt Đường Thu Bạch đang dương môi nhìn cô.
"Đường bộ trưởng còn có gì muốn nói không?"
"Một chút xíu." Đường Thu Bạch đứng lên quay đầu nói: "Mọi người thu dọn sơ qua phòng thí nghiệm và phòng họp một chút, đặc biệt là kiểm kê lại văn kiện giấy một chút, đừng để mất, sau đó thì trở về nghỉ ngơi đi, vất vả rồi."
Cảnh Thư Vân dùng dư quang đánh giá Đường Thu Bạch, điểm này cũng là điều khiến cô hài lòng, Đường Thu Bạch làm việc thận trọng, thái độ có trách nhiệm đối với công việc cũng để cho cô yên tâm.
Trong lòng vừa nghĩ, tự nhiên ánh mắt cũng sẽ hiện ra một tia vui vẻ, lúc Đường Thu Bạch quay đầu lại nhìn cô, vừa khéo chạm đến ánh mắt ôn hòa lại mềm mại này, Đường Thu Bạch mỉm cười nhìn cô, "Lão bản, vậy chúng ta tan họp sao?"
Đôi mắt Đường Thu Bạch chứa ánh sáng lấp lánh, Cảnh Thư Vân như có như không lướt qua khóe môi đang cong lên của nàng, ngón tay mượn lực chống ở trên mặt bàn khẽ động nhỏ đến mức không thể phát hiện, "Ừ, tan họp."
Cảnh Thư Vân nhấc chân đi hướng cửa phòng họp, Đường Thu Bạch vội vàng đem laptop bỏ lại phòng làm việc, lúc trở ra lại không nhìn thấy hình bóng quen thuộc.
"Hạ Sâm." Đường Thu Bạch thoáng nhìn xungquanh, gọi Hạ Sâm còn đang thu dọn tới.
"Dạ, sư phụ sao thế?" Nghe thấy tiếng Đường Thu Bạch, người đang nhanh chóng thu dọn đồ đạc, dừng lại, cái gì cũng mặc kệ bước nhanh về phía Đường Thu Bạch.
"Em thấy Cảnh tổng không?"
"Không có." Hạ Sâm vừa dứt lời.
Bạch Trác Nhiên từ cửa chính đi vào tiếp lời: "Tìm Cảnh tổng sao, vừa nãy tôi thấy dưới lầu có người tới đón cô ấy, cô ngồi thang máy đi xuống hẳn là còn kịp."
"Được, tôi......" Nụ cười trên mặt Đường Thu Bạch bị tiếng bàn luận phía sau đánh gãy, có vẻ có chút lúng túng.
"Ôi! Đẹp trai quá!"
"Đây là bạn trai Cảnh tổng sao!"
"Lần đầu tiên thấy đấy! Trông dáng vẻ rất ôn nhu, ôi ôi! Còn tặng hoa!"
Mấy nhân viên bộ phận tụ ở bên cửa sổ.
Đường Thu Bạch ngẩn ra, đến gần bên cửa sổ nhìn xuống, bất ngờ đập vào mắt chính là một nam nhân tây trang giày da lấy ra một bó hoa từ sau cốp xe, tặng cho Cảnh Thư Vân đang đứng ở trước mặt hắn.
Cảnh Thư Vân đưa lưng về phía nàng, Đường Thu Bạch không nhìn thấy biểu tình, nhưng nụ cười rạng rỡ của nam nhân xẹt qua đầu Đường Thu Bạch một trận ong ong, bàn tay đang buông thõng tự nhiên mờ hồ có chút run rẩy.
Phảng phất như thời gian ngay lập tức dừng lại, Đường Thu Bạch đứng ở bên cửa sổ không có biểu tình không có động tác, nụ cười trên mặt không biết từ khi nào đã hoàn toàn biến mất.
Tiếp đó đồng tử của nàng nhẹ nhàng rung động, một lát sau mí mắt chậm rãi rũ xuống, chân tự nhiên lui về phía sau một bước, rời khỏi cửa sổ.
"Không đi xuống sao? Bây giờ còn kịp." Bạch Trác Nhiên chú ý tới động tác của Đường Thu Bạch.
"Tôi đột nhiên nhớ ra tôi còn có một văn kiện quên cầm, thứ ba tôi mở họp rồi nói với Cảnh tổng cũng được." Đường Thu Bạch nhàn nhạt nói, trên khuôn mặt nàng là nụ cười ẩn giấu.
"Được."
Đường Thu Bạch vội vàng xoay người đi về phía con đường vừa mới từng đi qua, cũng không quay đầu lại, trong nháy mắt xoay người, mái tóc vốn dĩ được buộc đuôi ngựa một cách tùy ý, một sợi buông xuống, ngăn cản ánh mắt thăm dò của Bạch Trác Nhiên.
Bạch Trác Nhiên làm hành chính nhiều năm, kỹ năng nhìn mặt đoán ý đã là lão luyện, khoảnh khắc Đường Thu Bạch xoay người đi hướng bên cửa sổ liền nhận thấy được sự biến hóa của Đường Thu Bạch, nhưng mà cô ấy không biết là bởi vì cái gì, như vậy......
Bạch Trác Nhiên dường như nhớ tới gì đó lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nam nhân đang giúp Cảnh Thư Vân mở cửa xe, che đỡ đỉnh đầu, Cảnh Thư Vân thuận thế ngồi vào, thần sắc tự nhiên, chẳng qua là lúc khẽ gật đầu nói cảm ơn với hắn, trên mặt là nụ cười ngắn ngủi.
Đột nhiên như vậy.
Là bởi vì cái này?
"Oa, xe màu trắng a." Hạ Sâm ở một bên cắt đứt mạch suy tư của Bạch Trác Nhiên.
"Xe màu trắng thì sao vậy?" Bạch Trác Nhiên thấy Hạ Sâm ghét bỏ mà mắt thường có thể thấy được, cười hỏi.
"Ừm...... Xấu xí?"
"Phụt." Bạch Trác Nhiên cười khẽ ra tiếng, "Bạn nhỏ như em còn quan tâm tới mấy cái này à."
"Hì, Bạch tỷ, mỗi người đều có gu thưởng thức mà." Hạ Sâm vừa nói vừa trở về chỗ ngồi thu dọn đồ đạc.
"Được được, thưởng thức, lát nữa em làm sao trở về?"
"Chắc là gọi xe! Không phải công ty cho lộ phí sao." Hạ Sâm nghĩ nghĩ.
"À? Vậy em ngồi xe tôi không?"
"Hả? Chị có xe?" Hạ Sâm kinh ngạc nói.
"Tại sao tôi lại không thể có xe?" Bạch Trác Nhiên rất có hứng thú nhìn cô.
"Vậy lần trước chị còn đi bộ về nhà, ở ven đường xiêu......" Hạ Sâm nhớ lại lần trước team building kết thúc, lúc cô lái xe đi qua, nhìn thấy Bạch Trác Nhiên một tay xách giày cao gót, đi ở ven đường chật vật bất kham.
Hạ Sâm không thể thốt ra một chữ cuối cùng, bởi vì cô thấy Bạch Trác Nhiên khe khẽ híp mắt lại.
"Team building lần trước là bởi vì xe đưa đi sửa, chỗ đó không dễ gọi xe mới bất đắc dĩ phải cuốc bộ về." Cô ấy nói.
"Được." Hạ Sâm gật đầu.
"Cho nên vì cảm ơn em lần trước đã giúp đỡ, lần này đến lượt tôi đưa em." Bạch Trác Nhiên nói tiếp.
Hạ Sâm theo bản năng nhìn thoáng qua phương hướng Đường Thu Bạch rời đi.
"Em còn có việc? Vậy lần sau cũng được." Bạch Trác Nhiên cười nói.
"Không có, lần này luôn đi." Hạ Sâm lại thu hồi ánh mắt, nở nụ cười nói: "Dù sao không bắt em lái xe đều được."
......
Suốt hai ngày cuối tuần Đường Thu Bạch đều có chút ủ rũ, làm chuyện gì cũng không nhấc nổi hứng thú, chất lượng giấc ngủ cũng liên tục giảm xuống, cuối tuần nhìn đến tin nhắn California trả lời nàng, đều không cứu nổi vẻ trầm thấp của nàng.
"Ừ, gần đây cô không làm sườn heo chua ngọt?" California trả lời như vậy.
"Không, cũng bận."
Đường Thu Bạch phát ra áp suất thấp từ trong lẫn ngoài, ngay cả trả lời tin nhắn đều ngắn gọn hơn nhiều.
Đường Thu Bạch cảm thấy bất đắc dĩ, bất đắc dĩ chính là nàng cái gì cũng không làm được, nàng lấy vai trò gì thân phận gì chứ, cẩn thận suy nghĩ nàng cũng không có tư cách can thiệp vào cuộc sống riêng của Cảnh Thư Vân.
Mỗi điểm trên người Cảnh Thư Vân đều mang tính đặc biệt, mỗi một cái nhăn mày một tiếng cười đều là ánh sáng chiếu rọi nội tâm Đường Thu Bạch, tác động cảm xúc của nàng.
Mới đầu còn chỉ là tướng mạo, sau đó các nàng tiếp xúc thường xuyên, Đường Thu Bạch gặp Cảnh Thư Vân càng nhiều, nàng liền vô thức bị hấp dẫn cả việc công lẫn việc tư của cô.
Thích một người như là có một loại ma lực, không ngừng lôi kéo bạn tiến gần về phía người kia, theo khoảng cách ngắn lại, tham dục cũng càng lúc càng lớn, cho đến khi không thể khống chế, hồng thủy lũ lượt che trời lấp đất tàn sát bừa bãi, càn quét cả tòa tâm thành.
Sáng thứ ba, Đường Thu Bạch rời giường, gặp khó khăn với một đôi mắt gấu trúc trong gương, trang điểm đều không che nổi nhan sắc này.
Mắt thấy thời gian phải ra cửa sắp trôi qua, Đường Thu Bạch cắn răng một cái dậm chân một cái vẫn phải ra cửa.
Ngoài thang máy công ty, Đường Thu Bạch gặp Hạ Sâm.
"Sư phụ, chào buổi sáng!" Hạ Sâm hứng thú bừng bừng chào hỏi cùng Đường Thu Bạch, khóe miệng cười sắp vểnh lên trời.
"Chào buổi sáng."
Hai người cùng vào thang máy đứng ở bên trong, cửa thang máy theo đó đóng lại, nhưng đến lúc vẫn còn một cái khe hở, bị một đôi tay ngăn lại, Đường Thu Bạch ngẩng mắt nhìn thấy chủ nhân bàn tay đứng ở một bên, cùng nữ nhân trước mặt nàng.
"Chào buổi sáng Cảnh tổng."
"Chào buổi sáng Cảnh tổng."
Xung quanh sôi nổi khom lưng chào hỏi nữ nhân kia, sự xuất hiện của Cảnh Thư Vân làm phòng tuyến tâm lý đã xây dựng tốt hết thảy trước đó của Đường Thu Bạch, ầm ầm sụp đổ, những ngón tay đang xách theo bữa sáng nắm chặt lại.
"Chào buổi sáng Cảnh tổng." Đường Thu Bạch theo mọi người cùng nhau chào hỏi cô.
"Ừ." Cảnh Thư Vân khẽ gật đầu, đi vào, đôi mắt nhanh chóng đảo qua những gương mặt trong thang máy, ánh mắt lại dừng ở trên má Đường Thu Bạch đứng ở chính giữa đang nhìn cô.
Không có nụ cười quen thuộc, không có đôi mắt sáng ngời, ngược lại là xung quanh đôi mắt cố tình bôi che khuyết điểm làm Cảnh Thư Vân khe khẽ híp mắt lại, nhưng rất nhanh cô xoay người đứng ở phía trước Đường Thu Bạch.
Từ lúc ở ngoài thang máy chào hỏi cùng Đường Thu Bạch thì Hạ Sâm cũng đã chú ý tới điểm này, cô ấy ghé sát vào chút, thấp giọng hỏi: "Sư phụ, cuối tuần chị không nghỉ ngơi tốt à?"
Đường Thu Bạch không nói chuyện chỉ lắc đầu, Hạ Sâm cũng không hỏi lại, thang máy tới tầng lầu, Đường Thu Bạch từ không gian trống bên cạnh Cảnh Thư Vân ra khỏi thang máy, lại xoay người hơi khom lưng với cô, không dám nhìn cô thêm nữa.
10 giờ sáng bộ phận nông sản tổng kết một lượt về lần mở rộng hạng mục này, Đường Thu Bạch không xác định Cảnh Thư Vân có tới hay không, nhưng mà căn cứ quy trình nàng vẫn nói chuyện này với Địch Nghiên, Đường Thu Bạch mượn lý do cần phải chuẩn bị nội dung cuộc họp để cho Địch Nghiên thay nàng dò hỏi Cảnh Thư Vân.
Đường Thu Bạch tới phòng họp trước giờ, Hạ Sâm ngồi ở bên cạnh nàng, có chút lo lắng, "Sư phụ, chị không sao chứ?"
Đường Thu Bạch khẽ nhíu mày nhìn cô ấy, rõ rang vậy sao?
"Không có việc gì, hoàn thành hạng mục rồi còn có thể có chuyện gì." Đường Thu Bạch ra vẻ ung dung nói.
"Vậy quầng thâm mắt của chị?"
"Tối hôm qua ngủ muộn, không sao." Đường Thu Bạch khoát tay.
"Vậy sao chị không cười?" Hạ Sâm lại hỏi.
"Nè, hôm nay sao em lại nhiều vấn đề thế?" Đường Thu Bạch bị hỏi cười cười.
"Em đây còn không phải......"
Hạ Sâm mở miệng đến một nửa bỗng im bặt, ánh mắt nhìn chếch phía sau Đường Thu Bạch, nửa câu sau tự động chuyển sang thành, "Chào Cảnh tổng."
"Cảnh tổng." Đường Thu Bạch hơi ngẩn ra, xoay người chào hỏi Cảnh Thư Vân.
"Ừ, người tới đông đủ chưa?" Trên tay Cảnh Thư Vân cầm cuốn sổ mà Đường Thu Bạch lần đầu tiên mở họp cùng cô, trên đó ghim một chiếc bút máy, thân bút màu đen có trang trí ánh kim, tinh xảo lại thanh nhã.
"Đủ rồi." Đường Thu Bạch đáp lời.
"Ừm, vậy bắt đầu đi, đây là cuộc họp bộ phận các em, tôi chỉ là một người dự thính." Cảnh Thư Vân mở sổ ra.
"Được."
Đường Thu Bạch nhìn cô thật sâu, lại thu hồi ánh mắt, nhẹ thở ra một hơi, bắt đầu chủ trì cuộc họp lần này.
Trong cuộc họp, mọi người phát biểu trước, sau đó đến lượt Đường Thu Bạch, theo thứ tự từ cá nhân tổng kết đến tổng kết toàn bộ hạng mục, toàn bộ hành trình Đường Thu Bạch cũng không dám nhìn nhiều Cảnh Thư Vân bên kia một cái.
Trong đầu cũng không ngừng hiện lên dáng vẻ cô cầm bút, thẳng lưng, cúi đầu cẩn thận ghi chép, Đường Thu Bạch sợ nhìn nhiều thêm sẽ càng khó chịu.
Toàn bộ cuộc họp tiến hành rất thuận lợi, sau khi tan họp Đường Thu Bạch chuẩn bị rời khỏi phòng họp, bị Cảnh Thư Vân gọi lại.
"Lão bản." Đường Thu Bạch đáp lời.
"Em làm sao vậy?"
Cảnh Thư Vân sổ còn chưa gấp lại, lúc Đường Thu Bạch quay đầu lại nhìn cô, dư quang lướt thấy trên đó ghi chú dày đặc rất nhiều.
"Không có a." Đường Thu Bạch thản nhiên tự nhiên.
"Không nghỉ ngơi tốt?" Cảnh Thư Vân tỉ mỉ đánh giá nàng.
"Không có, tối hôm qua ngủ muộn quá." Đường Thu Bạch mỉm cười.
Cảnh Thư Vân nhìn nàng, một hồi lâu mới nói: "Ừ, buổi tối em có việc gì không?"
"Không có."
"Vậy buổi tối em cùng tôi đi ăn cơm, có một hạng mục."
"Được, vậy lão bản, em về phòng làm việc?" Đường Thu Bạch gật đầu, nàng không muốn vì việc tư mà ảnh hưởng việc công.
"Ừ."
Đường Thu Bạch xoay người còn đi chưa được mấy bước, lại bị phía sau gọi lại, Cảnh Thư Vân hơi có chút nhíu mày, "Buổi tối em nghỉ ngơi sớm một chút."
Đường Thu Bạch ngẩn ra, lại cười nói: "Được."
Buổi chiều làm việc, hạng mục mở rộng kết thúc rồi, nhưng trong vòng một tháng kế tiếp cần phải tiến hành cải cách chỉnh sửa hạng mục dựa theo ý kiến tổ lão sư bình thẩm đã nêu ra, và giao nộp những văn kiện cải chính tương ứng trong khoảng thời gian còn hiệu lực, hạng mục mới coi như hoàn toàn thông qua.
Mà bằng cấp yêu cầu xét duyệt, khả năng trong khoảng nửa tháng nộp lên sẽ phê chuẩn thông qua, cũng chính là khi đó công ty có thể chính thức để cho hạng mục vận hành.
Buổi chiều Đường Thu Bạch đang sửa sang lại văn kiện bản chỉnh sửa, mày nhíu lại trước sau không có giãn ra, nàng vẫn luôn cho rằng Cảnh Thư Vân đối với nàng vẫn là có điểm khác biệt, thế nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra hôm thứ bảy, nàng lại có chút mê mang.
Thời điểm Cảnh Thư Vân gọi điện thoại tới, Đường Thu Bạch mới vừa ký tên của mình lên trên văn kiện.
"Alo, lão bản."
"Ừm, công việc trên tay em kết thúc chưa?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Cảnh Thư Vân, có vẻ tâm trạng không tệ.
"Kết thúc rồi."
"Vậy em xuống dưới đi, xe của tôi ở dưới lầu."
Đường Thu Bạch cầm túi xách xuống lầu, đi ra phía ngoài cửa, xuyên thấu qua cửa kính thủy tinh, nhìn thấy xe thương vụ màu đen, Cảnh Thư Vân ngồi ở ghế điều khiển, hai tay vịn tay lái, ngón trỏ tay phải hơi cong lên, một chút có một chút không mà nhẹ nhàng gõ gõ.
Dường như người nọ cảm nhận được gì đó, đột nhiên quay đầu, thấy Đường Thu Bạch đang đi về phía mình, sắc mặt giãn ra, khóe môi hơi cong, "Tới rồi?"
"Ừm." Đường Thu Bạch vươn tay kéo cửa xe ra, ngồi vào.
Trên đường chỉ có tiếng điều hòa làm lạnh trong xe, Đường Thu Bạch dùng dư quang nhìn Cảnh Thư Vân đang lái xe, muốn hỏi cô tại sao lại tự mình lái xe, muốn hỏi chỉ có hai người các nàng đi sao, muốn hỏi cô người ngày hôm qua là ai......
Khí lạnh chậm rãi phả vào da thịt, từng chút thẩm thấu vào, lạnh lẽo len lỏi theo máu đến đại não, Đường Thu Bạch rốt cuộc vẫn là tỉnh táo.
Tới khách sạn, Đường Thu Bạch mới phát hiện đó là khách sạn lần trước Cảnh Thư Vân uống say, hình ảnh trong ký ức chớp mắt liền hiện lên, Đường Thu Bạch khẽ nhíu mi.
Phía sau, Cảnh Thư Vân đang xuống xe, đưa chìa khóa cho đứa bé giữ xe, đi ở bên cạnh Đường Thu Bạch, "Đi thôi."
Khác hoàn toàn so với lần trước chính là, lần này không chọn phòng riêng, mà là ngoài đại sảnh dựa bên cửa sổ, tầm nhìn rộng rãi, mang theo chút tùy ý.
Không phải bàn hạng mục? Đáy lòng Đường Thu Bạch lại nhiều thêm một tầng nghi ngờ.
Người đối tác bàn hạng mục còn chưa tới, Đường Thu Bạch ngồi xuống gần cạnh Cảnh Thư Vân, là bàn bốn người.
"Có ăn kiêng không?" Cảnh Thư Vân tiếp nhận thực đơn từ tay người phục vụ.
"Không có." Đường Thu Bạch lắc đầu.
Cảnh Thư Vân thuần thục chọn món xong, cúi đầu trả lời gì đó ở trên di động, lại ngẩng đầu nói: "Người sắp tới rồi."
"Được." Đường Thu Bạch chỉ ngồi như vậy, ánh mắt nhìn phía trước không biết đang suy nghĩ gì.
Cảnh Thư Vân rất có hứng thú nhìn nàng, "Em không hỏi gì cả à?"
"Hỏi gì cơ?" Đường Thu Bạch nghiêng đầu nhìn cô.
"Em hôm nay hơi khác." Cuối cùng Cảnh Thư Vân đưa ra một kết luận.
Đường Thu Bạch còn muốn nói gì đó, khẽ mở miệng, bị giọng nam bên cạnh chặn lại, "Xin lỗi xin lỗi, em đến trễ."
Đường Thu Bạch quay đầu lại nhìn, là buổi chiều thứ bảy dưới lầu công ty, nụ cười trong sáng lại chói mắt đó.
"Không sao, chúng tôi cũng mới đến." Cảnh Thư Vân nghênh tiếp hắn nói.
"Trên đường kẹt xe trì hoãn một chút, em không phải cố ý." Nam nhân tươi cười, xoay người cởi tây trang trên người, để ở trên ghế sau lưng.
"Nào, giới thiệu một chút, vị này chính là Đường bộ trưởng công ty chúng tôi." Cảnh Thư Vân giới thiệu Đường Thu Bạch với nam nhân đó, nói xong lại giới thiệu nam nhân, "Đây là Liêu tổng của tập đoàn Thông Kiểm."
"Liêu tổng, chào ngài." Đường Thu Bạch đứng dậy, hơi thu liễm ánh mắt, vươn tay, đầu ngón tay vô tình trở nên lạnh lẽo.
"Chào cô, Đường bộ trưởng, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, tôi là Liêu Hàng." Nam nhân cười thoải mái, nắm lấy tay Đường Thu Bạch, lại tỏ ý, "Nào nào nào, ngồi ngồi, xin lỗi đã để mọi người chờ, bữa này em mời."
"Được." Cảnh Thư Vân đáp.
"Đường bộ trưởng, trước đó tôi đã muốn gặp cô rồi, kết quả Cảnh tổng của các cô vẫn luôn nói cô làm hạng mục mở rộng quá bận rộn, phải nghỉ ngơi nhiều, hôm nay cũng xem như gặp được. Chúc mừng nha, thông qua hạng mục mở rộng nông sản."
Đường Thu Bạch một bên nghe một bên đánh giá hắn, tuổi không lớn, đại khái xấp xỉ Đường Thu Bạch, tuy là tổng giám đốc nhưng có vẻ cũng không phách lối gì, tính tình ngay thẳng thoải mái.
Đường Thu Bạch lại hơi nghiêng đầu nhìn về phía Cảnh Thư Vân ngồi ở một bên, nghi vấn trong lòng soàn soạt bốc ra bên ngoài.
Lão bản thích kiểu như vậy?
"Cảm ơn, Liêu tổng khách khí rồi."
"Ha ha tôi không có khách khí, Cảnh tổng các cô ở trước mặt tôi có thể nói là trước nay chưa từng khen ai xuất sắc, cô đây thật đúng là lần đầu."
Đường Thu Bạch đặt trọng điểm vào câu nói giữa của Liêu Hàng, quan hệ giữa bọn họ hình như thật sự rất tốt, kể với nhau rất nhiều chuyện?
Thật sự là bạn trai sao.
Trái tim Đường Thu Bạch trầm xuống, ngay cả một tia hy vọng cuối cùng cũng tan vỡ, có chút buồn rầu.
"Thật sự rất ưu tú, có vấn đề gì thì cậu hỏi đi." Cảnh Thư Vân không chút che giấu, hào phóng thừa nhận.
"Vậy em phải tận dụng thời gian, Đường bộ trưởng không dễ hẹn a." Nói xong Liêu Hàng thoáng nhìn Cảnh Thư Vân lại cười.
Trong đầu Đường Thu Bạch lại xuất hiện tiếng ù ù, nhưng vẫn cố hết sức duy trì tỉnh táo, trả lời vấn đề chuyên ngành của Liêu Hàng.
Một bữa cơm ăn xong, Đường Thu Bạch còn chưa động đũa chút nào, một mặt là nàng không đói bụng, một mặt vấn đề của Liêu Hàng quá nhiều, không chỉ có vấn đề về thực nghiệm còn có mở rộng hạng mục, hệ thống v.v.
Đường Thu Bạch có chút mệt mỏi, vốn đã không nghỉ ngơi tốt, thứ bảy đã còn xoay người tránh đi, bây giờ như thể cầm đao đâm vào tim, từng nhát từng nhát, càng đau hơn.
"Thật ra thì khá tốt, mỗi năm đều có huấn luyện bên ngoài, cũng có thể trả phí mời lão sư tới phòng thí nghiệm huấn luyện." Đường Thu Bạch trả lời xong các vấn đề của Liêu Hàng, muốn lấy cái ly ở một bên để uống nước, kết quả lúc tay lướt qua, không tính tốt khoảng cách nên đυ.ng rơi chiếc đũa.
Chờ Đường Thu Bạch kịp phản ứng cúi người để lấy đũa, Cảnh Thư Vân ở bên cạnh đã vươn lấy chiếc đũa trước, tay Đường Thu Bạch chậm một bước, đầu ngón tay nắm lấy tay cô, rất nhanh lại buông ra.
Hai người đυ.ng chạm tuy chỉ là một cái chớp mắt, nhưng lạnh lẽo thấu xương, từ đầu ngón tay của Đường Thu Bạch truyền sang Cảnh Thư Vân, Cảnh Thư Vân quay đầu nhìn Đường Thu Bạch, Đường Thu Bạch chỉ là nghiêng đầu tránh đi.
Chờ đến khi hai người đứng dậy, Liêu Hàng đã kêu người phục vụ lấy đũa mới tới, hắn có vẻ còn có rất nhiều vấn đề, thời điểm đang muốn mở miệng, Cảnh Thư Vân ngắt lời hắn, "Mấy món này không tệ."
"Ồ, ăn ăn ăn." Liêu Hàng thức thời ngậm miệng, thoáng nhìn hai người ngồi ở đối diện.
Đường Thu Bạch không ngẩng đầu, cúi đầu ăn đồ ăn trong bát, Cảnh Thư Vân dư quang lướt qua nàng, đưa tay lấy bát rỗng nàng đặt ở một bên múc canh cho nàng.
"Uống chút gì nóng đi." Cô nhẹ giọng nói, đem bát trong tay đặt ở trước mặt Đường Thu Bạch.
"Được, cảm ơn Cảnh tổng." Đường Thu Bạch vẫn không nâng mắt, Cảnh Thư Vân không thấy rõ vẻ mặt nàng.
Cơm nước xong ba người từ khách sạn đi ra, trời đã sắp tối, Đường Thu Bạch nhìn không trung đen nhánh thỉnh thoảng lấp lánh ánh sao, vẫn còn đi theo chớp chớp mắt, nhẹ nhàng hít vào một hơi, lại chậm rãi phả ra, dường như muốn dựa vào hút lấy hơi để làm dịu áp lực trong lòng.
Cảnh Thư Vân cùng Liêu Hàng nói chuyện xong, quay đầu lại nhìn về phía nàng, Đường Thu Bạch ánh mắt không có tiêu cự, chỉ là mê mang nhìn một chỗ.
Là mệt quá sao? Cảnh Thư Vân không biết Đường Thu Bạch đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ nàng không ngủ đủ giấc, Liêu Hàng quá nhiều vấn đề làm nàng mệt mỏi.
Cửa khách sạn có một cầu thang, Cảnh Thư Vân lo lắng nàng thế này mà bước một chân xuống, khả năng địa điểm tiếp theo liền phải đi bệnh viện, vươn tay khoác lấy tay Đường Thu Bạch, "Nhìn nơi nào thế."
Tiếp xúc đột ngột, làm Đường Thu Bạch hoàn hồn, một tia ấm áp từ bàn tay Cảnh Thư Vân truyền đến xua tan cái lạnh của Đường Thu Bạch.
Lúc hai người xuống dưới, đứa bé giữ xe đã đem xe đậu ở trước mặt, Đường Thu Bạch kéo cửa xe ra ngồi vào, Liêu Hàng vốn định cùng Cảnh Thư Vân chào hỏi một câu rồi cũng chuẩn bị đi, kết quả đột nhiên nhớ tới gì đó, lại quay người trở lại, "Chị, cuối tuần tới về nhà ăn cơm nha, mẹ em nhớ chị lâu lắm rồi."
"Ừ." Cảnh Thư Vân nhẹ gật đầu, cửa sổ xe lại đóng lại, ngăn cách khỏi âm thanh hoàn cảnh bên ngoài, toàn bộ trong xe lại khôi phục yên tĩnh, lần này ngay cả tiếng điều hòa đều không có.
Đường Thu Bạch mờ mịt quay đầu lại, trong đầu nhớ tới Liêu Hàng vừa mới hẹn Cảnh Thư Vân về nhà ăn cơm, nghĩ xong một câu, Đường Thu Bạch đột nhiên tỉnh táo lại, từ từ, hắn nói gì nhỉ?
"Chị?" Đường Thu Bạch lặp lại lời hắn nói.
"Tỉnh rồi?" Cảnh Thư Vân liếc nàng một cái.
"Lão bản, chị, hai người, hắn, Liêu tổng là em trai chị?" Đường Thu Bạch gian nan nói xong một câu.
"Ừ."
"Ruột?"
"Không phải, ba mẹ cậu ta và ba mẹ tôi quan hệ rất tốt, tôi lớn tuổi hơn cậu ta, tự nhiên cũng coi như làm chị của cậu ta." Cảnh Thư Vân bình tĩnh nói.
"Ồ...... Đây không phải đính hôn từ nhỏ gì đó đang thịnh hành sao? Chính là cái gì cùng giới thì kết nghĩa, khác giới thì đính hôn." Đường Thu Bạch hơi giật mình, một giây trước đang đắm chìm trong muốn chết muốn chết, một giây này biến thành vui sướиɠ tới quá dễ dàng.
Cảnh Thư Vân không nói gì, không khí trầm mặc, làm nhiệt độ trong xe lại thấp xuống mấy độ, sau một lúc lâu mới gọi tên Đường Thu Bạch, "Đường Thu Bạch."
"Có."
"Tối hôm qua em ngủ muộn có phải xem tiểu thuyết hay không?" Cảnh Thư Vân thừa dịp đèn xanh đèn đỏ, vững vàng dừng lại, sâu xa nhìn nàng.
"Không có a, lão bản." Đường Thu Bạch cảm nhận được ánh mắt gϊếŧ tàn sát của Cảnh Thư Vân, lặng lẽ giơ tay làm tư thế đầu hàng.
"Vậy trong đầu em đều chứa cái gì vậy?"
Tâm trạng Đường Thu Bạch mấy ngày hôm nay giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, từ trên xuống dưới, hiện tại đột nhiên lại thả lỏng lại, ngay cả miệng cũng có chút không dừng được, "Chứa chị đó."
_________________
Editor: Công việc quá bận, thật có lỗi. Xin lỗi bà con (T-T)