Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng

Chương 9: Vậy tôi tới công ty tìm cô

Thứ hai, Đường Thu Bạch mới vừa bước một chân tiến vào văn phòng, tiếng nhỏ giọng thảo luận trong văn phòng lập tức ngừng lại, tất cả các đồng nghiệp đều đồng loạt nhìn nàng, như thể nàng là một người xa lạ.

Trong khoảnh khắc Đường Thu Bạch cho rằng mình vào nhầm công ty, lại nghiêm túc nhìn lại.

Đúng mà, không nhầm a.

Phía đối diện, Diêu Nhã Đan nở nụ cười vui sướиɠ khi người gặp họa, Đường Thu Bạch mới kịp phản ứng, chắc chắn là cô ta lại nói gì đó.

Mở máy tính lên, còn chưa ngồi được bao lâu, Trình Bình đi tới bên cạnh Đường Thu Bạch, vẫn cười hề hề như trước, "Tiểu Đường bây giờ cô có việc sao, chúng ta nói chuyện một chút?"

"Vâng, chủ nhiệm Trình." Đường Thu Bạch đứng dậy đi theo Trình Bình vào phòng làm việc của anh ta.

"Tiểu Đường, công việc gần đây của cô thế nào?" Trình Bình tới máy lọc nước ở một bên rót nước cho Đường Thu Bạch.

"Khá tốt." Đường Thu Bạch vừa nói hai tay vừa tiếp nhận nước Trình Bình đưa tới, "Cảm ơn chủ nhiệm Trình."

"Không có gì, nào, Tiểu Đường ngồi đi, ngồi xuống chúng ta trò chuyện một chút."

"Vâng." Đường Thu Bạch cầm ly giấy ngồi ở đối diện Trình Bình.

"Trong công việc có gì khó khăn cô cứ nói với tôi, tôi cũng dễ trợ giúp cô nha." Trình Bình chậm rì rì uống một hớp trà.

"Vâng, cảm ơn chủ nhiệm Trình, gần đây tôi không có gặp phải khó khăn gì."

"Tiểu Đường có phải cô rất thân với Cảnh tổng của Lam Hoa không á?" Trình Bình cầm nắp trà nhẹ nhàng thổi bay hơi nóng, lại vừa giương mắt cười tủm tỉm nhìn Đường Thu Bạch.

"Không có, không thân lắm." Đường Thu Bạch lắc đầu, nàng trái lại muốn thân, Cảnh tổng nói chuyện vừa không nhiều lời cũng không nói lời vô nghĩa.

Nếu như...... Mỗi lần một câu ngắn gọn kia của Cảnh tổng liền chặn nàng á khẩu không trả lời được xem như quan hệ tốt mà nói, vậy thì hai người đã vô cùng tốt.

Quan hệ tiêu chuẩn, lô hỏa thuần thanh*, Đường Thu Bạch có thể đánh một triệu giấy cam đoan.

(*) lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất; nguyên để chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sỹ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục. Gần giống với câu 'dày công tôi luyện'

"Vậy quan hệ giữa cô và chủ nhiệm Trang của Lam Hoa thì sao?"

Đường Thu Bạch hiểu ra, chuyện này vẫn là có liên qua với những gì Diêu Nhã Đan nói, "Cũng không có quan hệ gì, chỉ là nghe chủ nhiệm Trang nói quen biết giao viên hướng dẫn của tôi lúc còn là nghiên cứu sinh, khách sáo thêm WeChat chút thôi." Đường Thu Bạch nói đúng sự thật.

"Như vậy à. Tiểu Đường, công ty rất coi trọng cô, cô biết rồi đấy, công ty đối với cô cũng coi như không tệ chứ?"

"Ừm, tôi biết, không tệ," Đường Thu Bạch gật gật đầu.

"Chúng ta đây, tuy rằng là hợp tác với Lam Hoa, nhưng nói cách khác cũng là đối thủ cạnh tranh, tôi hy vọng phẩm đức nghề nghiệp cơ bản nhất cô vẫn là phải có, cái gì nên nói cái gì không nên nói, tôi tin là cô cũng đã biết." Trình Bình trên mặt còn nở nụ cười.

Đường Thu Bạch khẽ nhíu mày, "Chủ nhiệm Trình, tôi chưa từng nói qua cái gì không nên nói trước mặt Lam Hoa."

"Tôi biết tôi biết, Tiểu Đường cô đừng vội, tôi chỉ là nói như vậy, trước nhắc nhở cô, nhưng mà cũng không nói là cô đã nói cái gì."

"...... Vâng." Khẩu phật tâm xà, có chút buồn nôn, Đường Thu Bạch thầm nói trong lòng.

"A ——!"

Đột nhiên xuất hiện tiếng thét chói tai của Hạ Sâm, dọa Đường-mới vừa mặc đồ thực nghiệm xong-Thu Bạch sợ hết hồn, vội vàng chạy vào, tưởng là đã xảy ra sự cố thực nghiệm gì đó, "Sao vậy?"

"Sư phụ! Hàng mẫu của chúng ta không, không thấy nữa!" Hạ Sâm có chút ngốc.

"Không thấy nữa?" Đường Thu Bạch lặp lại lời cô ấy nói.

"Chị xem, không thấy nữa!" Hạ Sâm chỉ về phía nồi nấu quặng đặt ở trên bản nhiệt điện.

Đường Thu Bạch đeo bao tay vào, vươn tay đi lấy nồi nấu quặng, chậm rãi mở nắp nồi nấu quặng ra, hơi nghiêng chút nhìn vào bên trong, phát hiện ban đầu ở bên trong còn có 5, 6mL dịch tiêu giải hàng mẫu, bây giờ một giọt cũng không còn.

Đường Thu Bạch nhíu chặt mày, mở từng cái từng cái nồi nấu quặng đặt ở trên bản nhiệt điện ra xem xét, không có gì bất ngờ, đều không còn, nồi nấu quặng trống trơn.

"Mẹ kiếp! Con mẹ nó tên nào có bệnh a!" Trầm mặc một lúc lâu sau Hạ Sâm bùng nổ trước.

"Dịch tiêu giải a! Con mẹ nó tên nào mắt mù, đầu óc có vấn đề a! Mẹ kiếp!"

"Sư phụ, em đi tìm chủ nhiệm Trình! Mẹ nó, tưởng chúng ta dễ bị bắt nạt!"

Hạ Sâm nhấc chân muốn đi, một bàn tay giữ cô ấy lại.

"Sư phụ chị làm gì vậy? Dịch tiêu giải a! Chúng ta tiêu giải từ buổi sáng đến bây giờ a! Chờ thêm một lát là xong rồi a!" Hạ Sâm cả người đều vô cùng nóng nảy, tâm huyết mấy tiếng đồng hồ cực khổ canh giữ ở cạnh nhiệt độ cực cao cứ như vậy mất sạch, bất cứ ai rơi vào trường hợp này đều sẽ phát nổ.

Đường Thu Bạch trầm mặc, nhìn có vẻ như đang nỗ lực ổn định tâm trạng, một hồi lâu mới khe khẽ nói: "Bỏ đi, Hạ Sâm."

"Cái gì? Sư phụ, chị nói cái gì? Bỏ đi?! Không thể nào! Hôm nay em nhất định phải tìm chủ nhiệm Trình! Mẹ kiếp! Bọn họ chính là nghĩ chúng ta dễ bắt nạt mới như vậy! Chị không thể để cho bọn họ được một tấc lại muốn tiến một thước a!"

"Bỏ đi, vô dụng thôi." Đường Thu Bạch rũ đầu xuống, nhìn không rõ biểu cảm gì.

"Sao có thể vô dụng a? Sư phụ, chị không nói làm sao biết vô dụng?" Hạ Sâm nói xong, dừng một chút lại nói, "Không được, sư phụ, chị không muốn nói, vậy em nói cho, em đi thay chị!"

Nói xong Hạ Sâm liền muốn đi ra ngoài, Đường Thu Bạch dùng lực lôi kéo tay cô ấy, "Không có camera, chứng cứ gì cũng không có, coi như nói với chủ nhiệm Trình cũng không có cách nào biết là ai làm."

"......" Hạ Sâm lập tức cũng bị nghẹn lại.

"Hơn nữa cái đơn này Lam Hoa bên kia đã thúc giục rồi, vì đơn hàng anh ta cũng sẽ bắt chúng ta lập tức làm lại một lần nữa."

"Vô dụng thôi." Một câu cuối cùng của Đường Thu Bạch, mang theo cảm giác bất lực nặng nề.

Hai người cứng đờ một chỗ, một lúc lâu sau, Đường Thu Bạch mới ngẩng đầu, miễn cưỡng gượng nở cười, an ủi Hạ Sâm, "Không sao, tiêu giải lại một lần nữa là được rồi."

Nói xong Đường Thu Bạch xoay người bỏ nồi nấu quặng vào trên bản nhiệt điện vào rãnh nước, "Cũng chỉ mấy tiếng thôi mà." Thanh âm nho nhỏ, cũng không biết là đang an ủi chính mình hay là đang an ủi Hạ Sâm.

"Sư phụ, không được, nếu không chị trực tiếp đổi công ty đi, với năng lực của chị, công ty khác còn không phải vào tùy thích!" Hạ Sâm nhìn bóng lưng Đường Thu Bạch, trong lòng bỗng nhiên có chút khó chịu.

"Haizz......"

Đường Thu Bạch còn chưa nói xong, đã bị giọng điệu âm dương quái khí cắt ngang.

"Chà, hàng mẫu tiêu giải xong rồi à, hôm nay nhanh vậy à?" Diêu Nhã Đan từ từ đi đến bên cạnh Đường Thu Bạch liếc nhìn nồi nấu quặng trong tay nàng, lại nói: "Chà? Đều định dung xong rồi?"

"Tới đúng lúc này, xem ra chính là cô làm!" Hạ Sâm cười lạnh nói.

"Cái gì chính là tôi làm? Cô đang nói gì vậy? Tôi chỉ là đi ngang qua tới đây quan tâm tiến độ của mấy người, tiện thể nói với mấy người một tiếng, Lam Hoa bên kia vừa rồi còn đang thúc giục báo cáo." Diêu Nhã Đan kinh ngạc nói.

"Đổ sạch hàng mẫu của chúng tôi, chính là cô làm! Quan tâm gì chứ, cô mà quan tâm chúng tôi? Cô chính là giả mù sa mưa!" Hạ Sâm càng nói càng tức.

"Gì cơ! Hàng mẫu của mấy người bị đổ sạch? Ai đổ? A vậy số liệu thì các người làm sao đây nha?" Diêu Nhã Đan nói xong lời cuối cùng, Đường Thu Bạch đều có thể nghe ra ý cười trong giọng nói của cô ta.

"Cô, con mẹ nó! Chính là cô làm! Cô cùng tôi đi gặp chủ nhiệm Trình!" Hạ Sâm túm lấy Diêu Nhã Đan liền đi về phía văn phòng.

"Cái gì chính là tôi làm? Các người có chứng cứ gì? Cô làm sao chứng minh? Được thôi, tôi đi theo cô a, tới chủ nhiệm Trình bên kia tôi trái lại muốn tố cáo các người bôi nhọ đồng nghiệp!" Giọng Diêu Nhã Đan vừa bén nhọn lại vừa mỏng, thu hút không ít người.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Làm sao vậy?"

Có người ở bên cạnh hỏi.

Hạ Sâm giận không kìm được lại đem sự tình nói qua một lần, mọi người cũng tức giận thay bọn họ, nhưng lại ồn ào nói không có camera không có chứng cứ, cũng không thể nói là Diêu Nhã Đan làm, phản ứng của những người này làm Hạ Sâm càng tức.

"Không sao, bỏ đi Hạ Sâm, chúng ta làm lại một lần nữa đi." Đường Thu Bạch đem từng cái nồi nấu quặng rửa sạch sẽ, bỏ acid vào đun sôi, làm xong hai việc này mới quay đầu nhẹ giọng nói.

"Sư phụ!" Hạ Sâm kêu lên.

"Không sao, em đi lấy hàng mẫu." Đường Thu Bạch nhẹ nhàng vỗ vai Hạ Sâm, "Đi đi, đi đi."

"Được rồi......" Hạ Sâm giằng co, cuối cùng vẫn là đồng ý.

"Ai, thật đáng thương, xem ra đêm nay các người phải tăng ca rồi oh!" Diêu Nhã Đan ở một bên nói.

Đường Thu Bạch giống như không nhìn thấy cô ta, xoay người cũng ra khỏi phòng xử lý.

Hai người một lần nữa bắt đầu tiêu giải, thẳng đến buổi chiều tan tầm, cũng ít nhất còn phải cần hơn 4 tiếng nữa, Đường Thu Bạch kêu Hạ Sâm đi về trước, một mình nàng trông coi là được, Hạ Sâm khăng khăng muốn ở cùng nàng.

Mãi cho đến 7 giờ, Đường Thu Bạch cưỡng ép đẩy cô ấy mau về trường, "Em lại không lái xe, em ở đây, buổi tối quá muộn một mình em về trường tôi không yên tâm, nhưng mà nếu tôi muốn tiễn em, tôi lại phải trở về càng muộn hơn."

"Sư phụ, em không cần ngươi tiễn, em có thể tự mình trở về!" Hạ Sâm nói.

"Không được, em ở lại cùng tôi, khẳng định phải đưa em về, vậy thì thời gian ngủ của tôi lại giảm bớt, nếu em không muốn như vậy thì bây giờ em liền trở về đi."

Đường Thu Bạch có một bộ lý luận của riêng mình, Hạ Sâm nói không lại nàng, cuối cùng cưỡng ép ở lại đợi mười phút liền bị Đường Thu Bạch trực tiếp đuổi vào thang máy, mới từ bỏ.

Đường Thu Bạch ngồi ở cách bản nhiệt điện không xa, chuyển đến trên ghế nhỏ trông coi mặt trên hàng mẫu, thất thần.

Nàng nặng nề thở dài một tiếng, thời điểm bên cạnh không có ai, mới càng cảm thấy ủy khuất hơn, nhìn bản nhiệt điện mà trong đầu trống rỗng.

Nàng ngồi một mình ở chỗ đó không biết bao lâu, cứ như vậy mà ngồi như khúc gỗ, cho đến khi điện thoại đặt ở một bên rung lên.

"Ù ù ù ——!"

Đường Thu Bạch cởi bao tay ra, trên tay đều là một tầng mồ hôi, cầm di động lên, bất chợt một chữ Cảnh xuất hiện ở trên màn hình rộng lớn.

Cuộc gọi WeChat? Đường Thu Bạch ấn xuống nút nghe.

"Alo?" Đột nhiên nói chuyện, giọng Đường Thu Bạch có chút khàn.

"Cô bị cảm?" Ba chữ Đường tiểu thư đều đã đến bên miệng Cảnh Thư Vân, nhưng vừa nghe thấy giọng Đường Thu Bạch, ba chữ này lại bốc hơi trong nháy mắt, đổi thành cái khác.

"Hả? Không có, tôi không sao." Đường Thu Bạch vội vàng hắng giọng một cái, nói.

"Cô đang tăng ca sao?" Cảnh Thư Vân nói.

Trong loa truyền đến giọng nói quen thuộc với Đường Thu Bạch, thanh thanh lãnh lãnh lại mang theo trầm thấp từ tính đặc biệt thuộc về Cảnh Thư Vân, nhưng không biết vì sao nàng lại mơ hồ cảm giác được chút độ ấm, thậm chí ủy khuất thật vất vả bị áp xuống đi lại dâng trào lên.

"Đúng vậy......" Đường Thu Bạch trả lời ngắn gọn, nàng sợ nói nhiều làm đối phương nghe ra chính mình khác thường.

"Thứ hai đã tăng ca?" Chân mày Cảnh Thư Vân hơi nhíu, dường như có chút bất mãn.

"Đúng vậy......" Đường Thu Bạch nghĩ nghĩ, chung quy không thể nói, Cảnh tổng tôi đang vì làm hàng mẫu của công ty cô mà tăng ca đi.

Bên kia điện thoại yên lặng vài giây, Cảnh Thư Vân dường như đang suy nghĩ gì đó, chợt nói tiếp: "Vậy tôi tới công ty tìm cô."