Tùy Nhạc kinh ngạc ngẩng đầu lên, và nhìn thấy một nụ cười trên khuôn mặt của Tạ Cẩn, một nụ cười trưởng thành, ấm áp, hoàn hảo không một vết nứt. Tùy Nhạc cầm chiếc nhẫn lên nhìn, đó là một chiếc nhẫn bạc bình thường, không có trang trí gì cả, chỉ có một chữ "Nhạc" được khắc ở mặt nhẫn bên trong. Tùy Nhạc có chút khó hiểu, "Cái này là có ý gì?"
Tạ Cẩn dùng ngón tay mảnh khảnh cởi từng cúc áo ngủ của cậu, nhìn thấy nước da trắng nõn lộ ra, nụ cười trên khóe miệng hắn càng vui vẻ, “Quà sinh nhật lần thứ mười tám của cục cưng, anh làm sao có thể không có gì?” Hắn hơi híp mắt, “Chỉ là món quà này không thích hợp tặng trước mặt họ mà thôi.”
Tùy Nhạc hiểu ý, mặt đỏ bừng, món quà này vốn chẳng thể khiến cậu vui vẻ? Đó chỉ là một chiếc nhẫn bình thường, trên tay hắn vẫn đeo một chiếc, đó là một cặp với chiếc nhẫn của Lâm Hạ, vậy tặng chiếc nhẫn này cho mình có mục đích gì?
Tạ Cẩn đã cởi sạch quần áo của cậu, nhìn chiếc nhẫn treo trên ngực cậu, trong lòng cũng có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, hắn hôn lên môi Tùy Nhạc, "Bé con có thích món quà của chồng tặng em không?"
Tùy Nhạc trong lòng mắng lão đại hỗn đản, nhưng vẫn là ngoan ngoãn trả lời: "Rất thích."
Tạ Cẩn thấy trong mắt hắn không có vui mừng, cười nhẹ một tiếng, cúi người liếʍ liếʍ ngực của hắn, "Nhớ cất kỹ, lão công chỉ tặng em một lần duy nhất không có lần 2 trong tương lai"
"Ừ..." Tùy Nhạc mơ hồ đáp lại, tính quay về cầm lấy ném đi, nhưng rất nhanh thân thể liền bị nam nhân kích động du͙© vọиɠ tấn công, ngửa cổ lên chịu đựng nam nhân mυ'ŧ chùn chụt, và ngón tay của người đàn ông đã kéo dài từ lưng cậu đến khe hở giữa mông cậu, ấn xuống xương cụt của anh ta từng cm một, ngón tay đi đến đâu, dường như có một ngọn lửa được thắp lên ở đó, và lý trí của Tùy Nhạc đã sớm trên bờ vực sụp đổ
Khi ngón tay tiến vào trong huyệt của cậu, Tùy Nhạc cắn môi nhưng vẫn không kìm được bật lên rêи ɾỉ, cậu nằm trên vai người đàn ông, người đàn ông liếʍ cổ cậu, sau đó lại hôn lên môi cậu, "Bảo bối ướt rồi, có phải lỗ nhỏ đang gào kêu muốn ông xã không?”
“Ưm… không…” Lời phản bác của Tùy Nhạc bị người đàn ông chặn lại, chiếc lưỡi nhỏ ướŧ áŧ lại bị mυ'ŧ chặt, ngón tay lộn xộn đã chui vào trong hậu huyệt, vô cùng điêu luyện bóp lấy lỗ hậu của cậu mà ấn, mà nhào nặn.
Dù sao Tùy Nhạc còn nhỏ, lại là thời điểm du͙© vọиɠ mãnh liệt, hơn mười ngày không được xoa dịu, vừa cọ xát đã không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.
“ Bé con vừa thơm lại ngọt nữa.” Tạ Cẩn không kiềm chế được bản thân, hắn liền cởϊ qυầи dài và qυầи ɭóŧ của Tùy Nhạc, sau đó đặt cậu bé trần như nhộng lên giường.