Khi nhận được tin nhắn của Ninh Già Dạng, Thương Dư Mặc đã hoàn thành xong thử thách từ trước rồi, ngồi trên ghế bãi biển như cũ, nhãn nhã nhìn những vị khách khác lăn lộn trong sóng biển cuồn cuộn.
Phía chân trời, đốm tro tàn cuối cùng của mặt trời nóng như lửa đốt sắp tan biến trên đường biển.
Trong tay anh còn có một chuỗi ngọc nhiều màu sắc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đẹp đẽ và sặc sỡ.
Lúc này đầu ngón tay đẹp như ngọc đang vê một hạt màu đỏ, thờ ơ nghịch nó.
Đúng lúc điện thoại ở bên cạnh rung lên.
Thương Dư Mặc liếc sang, vẻ mặt bình tĩnh cuối cùng cũng có sự dao động.
Màn hình sáng lên, đập vào mắt là 99 quy tắc gia đình của bà Thương, đôi môi mỏng của anh vô thức cong lên thành vòng cung nhàn nhạt, sau đó buông hạt ngọc xuống, cầm chiếc điện thoại màu bạc trên bàn lên.
Ngón tay dán lên màn hình, thong thả trả lời:
[Ồ?]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời gian nghỉ giữa giờ của Ninh Già Dạng vẫn chưa kết thúc, thấy vài phút sau anh mới trả lời lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Miễn cưỡng.”
Ngay sau đó.
Lòng bàn tay trắng trẻo mềm mại, điện thoại lại rung lên.
Lông mi cô rũ xuống, sau khi nhìn thấy dòng tin nhắn thứ hai của người đàn ông, bỗng bật cười.
Chó lông xù một đêm 56 lần: [Vậy nên, còn lại 98 điều?]
Người đàn ông xấu xa này thật sự muốn làm khó cô.
Vào lúc Ninh Già Dạng định sao chép quy tắc gia đình từ trên mạng, bỗng nghe thấy một nhân viên đi ngang qua hứng thú nói: “Cơ thể dụ hoặc của thần tiên thật sự là quá quá quá ngon rồi!”
“Oa oa oa, cơ bụng đó, đường nhân ngư đó, a a a a, tuyệt vời!”
“Tôi không ổn rồi, muốn thần tiên cởϊ áσ ra quá!”
“Kiểu thoắt ẩn thoắt hiện này mới quyến rũ…”
Cơ thể dụ hoặc gì?
Cái gì thoắt ẩn thoắt hiện.
Đầu ngón tay của Ninh Già Dạng đột nhiên dừng lại.
Lúc này, vua tám chuyện Tiểu Lộc cung kính đặt máy tính bảng lên tay cô nói: “Blog chính thức của [Người thừa kế] vừa đăng một bức ảnh chụp hiện trường.”
Đại khái là buổi phát sóng trực tiếp bị gián đoạn giữa chừng, khiến khán giả chỉ trích quá nhiều, nên blog đã dùng cách này để bù đắp.
Ninh Già Dạng rũ mắt nhìn sang, đôi môi đỏ mọng vốn luôn cong lên dần mím lại thành một đường vòng cung lạnh lùng.
Đập vào mắt, bức ảnh toàn cảnh Thương Dư Mặc nhảy trên những con sóng đang dâng trào mãnh liệt chiếm trọn màn hình. Đuôi tóc ướt lòa xòa trên vầng trán thanh tú, lộ ra từng tấc da trắng ngần, làm cho khuôn mặt anh càng thêm điển trai.
Nhìn xuống chiếc áo phông trắng cũng ướt sũng như thế, sau khi nước biển thấm vào nó gần như trong suốt và dính vào những múi cơ hoàn hảo của người đàn ông, cùng với động tác nhảy lên ván lướt sóng của anh, những đường nét tinh xảo cũng hiện lên giữa phần eo và bụng.
Dưới cái nóng như lửa đốt, nhờ vào khí thế trẻ trung như thiên hà vũ trụ, vượt qua từng cơn sóng.
Nhưng khuôn mặt của người đó vẫn lạnh lùng và thờ ơ như mọi khi.
Vừa lạnh vừa dục, đúng là như thế.
Ninh Già Dạng không cần nhìn, cũng biết cảnh tượng xì xào về cơ thể của anh ở bình luận phía dưới blog.
Sau khi tải ảnh xuống, Ninh Già Dạng lập tức chuyển sang Wechat, gửi hình ảnh cho Thương Dư Mặc.
Bọt Sóng Nhỏ Dập Dềnh: [Quy tắc gia đình số hai, không được lộ ra thịt ở nơi công cộng!]
[Quần áo anh thấm nước thành cái gì rồi hả!]
[Tự mình tu dưỡng của đàn ông đã kết hôn đâu?]
Lúc này, trên bãi biển tư nhân.
Tùng Diên lê thân thể nặng nề của mình từ dưới biển lên, giống hệt quái vật biển.
Khóe mắt nhìn vào đĩa ngọc của Thương Dư Mặc, cực kì muốn có.
Anh ta còn không mò được một viên nào.
Bỏ cuộc rồi!
Bèn tìm chủ đề để nói chuyện với Thương Dư Mặc, nếu như bồi dưỡng được tình bạn, thì mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau rồi.
Thấy điện thoại Thương Dư Mặc không ngừng rung lên, mà đối phương lại không hề thấy phiền.
Khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt của anh ta tỏ ra hóng hớt: “Là vợ anh à?”
Thương Dư Mặc lạnh nhạt bình thản nói: “Đúng thế.”
Tùng Diên đang định ngồi xuống nói chuyện tiếp, thì thấy Thương Dư Mặc cầm điện thoại đứng lên, không hề có ý muốn nói chuyện, đi tới phòng thay đồ cách đó không xa.
Tùng Diên: “???”
Năm phút sau, anh ta thấy chiếc áo tay lỡ màu trắng trên người Thương Dư Mặc đã đổi sang màu đen tuyền, dưới ánh hoàng hôn, càng tôn lên làn da trắng như ngọc của anh, đẹp như tranh vẽ.
Đẹp thì đẹp thật, chỉ là, đang yên đang lành tại sao lại đột nhiên thay quần áo?
Phòng điều khiển.
Nữ phó đạo diễn trẻ tuổi nhìn vào một đoạn chat nhỏ trên WeChat do máy bay không người lái vô tình quay được trên màn hình.
Thứ hấp dẫn người khác ngoại trừ nội dung tin nhắn, còn có biệt danh của đối phương - bọt sóng nhỏ.
Nữ phó đạo diễn bên ngoài thì chuyên nghiệp, nhưng trong lòng đã gào thét từ lâu: A a a a!
Được lắm, thì ra tiên giáng trần lại bí mật đặt biệt danh cho vợ mình là bọt sóng nhỏ!
Còn bà Thương lại phối hợp cực kì ăn ý nữa!
Quả thực là hình mẫu phụ nữ đã kết hôn mà tôi chờ đợi.
Một dòng tin nhắn, lại có thể khiến tiên giáng trần ngoan ngoãn đi thay quần áo!
Bây giờ cô ấy có thể chắc chắn rằng, từ hôm nay trở đi, bác sĩ Thương sẽ không bao giờ mặc quần áo màu trắng nữa!
…
Bên này Thương Dư Mặc đã quay xong hai tập của chương trình, vai nữ chính này của Ninh Già Dạng mới hoàn toàn đóng máy.
Đầu tháng mười.
Trong buổi lễ đóng máy của [ Bạch Lộ Vi Sương ], cuối cùng đạo diễn Giang cũng xuất hiện.
Vừa khéo địa điểm quay tập thứ ba là ở Nam Thành, nên ông ta mới có thời gian chủ trì buổi lễ đóng máy.
Là một trong những bộ phim điện ảnh thu hút được nhiều sự chú ý nhất, trong buổi lễ đóng máy, nên có rất nhiều đơn vị truyền thông chủ động yêu cầu phỏng vấn.
Sự nổi tiếng đã dâng tới tận miệng, đương nhiên đạo diễn Giang không từ chối, tất cả đều tươi cười trả lời.
Trong sảnh của khách sạn Phúc Cổ, có không ít phóng viên và quay phim mang theo thiết bị quay.
Lúc này Ninh Già Dạng và nam thứ Chu Duyên đang đứng ở vị trí phỏng vấn chính.
Vì tuần trước đóng máy xong Liên Thành Hoành đã đến một đoàn phim khác.
Hiếm khi thấy Ninh Già Dạng không mặc sườn xám, khoảng thời gian quay phim này, cô tạm thời cảm thấy khá mệt mỏi với sườn xám rồi.
Cô mặc một chiếc váy hai dây dài khá thoải mái, sẽ không cản trở hành động của cô, màu đỏ diễm lệ bắt mắt, càng tôn lên nước da trắng ngần đẹp đẽ, tươi sáng rực rỡ.
Người bình thường rất dễ dàng bị choáng ngợp bởi màu sắc bắt mắt này, nhưng Ninh Già Dạng lại có thể dễ dàng kiểm soát được nó.
Chu Duyên chăm chút ăn mặc ở bên cạnh, giống như là người làm nền cho cô vậy.
Chu Duyên lén nhìn Ninh Già Dạng, trải qua khoảng thời gian anh ta điều tra tận gốc rễ, hơn nữa còn xin nghỉ để đến bệnh viện Lăng Thành gặp chủ nhân của chiếc xe BMW.
Thực sự chỉ là một bác sĩ của khoa phẫu thuật thần kinh, trừ việc khá điển trai ra, cũng không có gì đáng để Ninh Già Dạng yêu thích.
Ninh Già Dạng lười trả lời anh ta, mang theo sự cao quý lạnh lùng, nhưng trong lòng thực ra đã muốn mau mau kết thúc.
Tiên nữ muốn nghỉ ngơi!
Các đơn vị truyền thông hiểu rõ về chiêu trò phỏng vấn.
Đầu tiên là nới lỏng lớp phòng bị của diễn viên, hỏi một vài câu hỏi tưởng đúng mà là sai.
Sau đó nhân cơ hội diễn viên không cảnh giác, gài bẫy.
Rất nhiều phóng viên hướng micro về trước mặt Ninh Già Dạng: “Xin hỏi cô Ninh, trong thời gian quay phim bạn trai cô có còn tới kiểm tra không?”
“Yêu xa liệu có ảnh hưởng tới tình cảm không?”
“Mọi người đều rất tò mò về bạn trai cô, có thể nói một chút xem anh ấy là người như thế nào không?”
Lúc này, một nữ phóng viên bé nhỏ đột nhiên bước ra từ trong đám đông, đưa micro ra trước mặt Chu Duyên đang đứng bên cạnh Ninh Già Dạng: “Xin hỏi anh Chu, anh đã từng gặp người bạn trai bí mật của cô Ninh sao?”
“Ấn tượng đầu tiên như thế nào?”
Vốn dĩ, Ninh Già Dạng định từ chối trả lời.
Nhưng Chu Duyên ở bên cạnh đã nhận lấy micro, giọng điệu thân thuộc nói: “Đương nhiên từng gặp.”
Hàng lông mày xinh đẹp của Ninh Già Dạng bỗng dưng nhíu lại, lạnh lùng nhìn Chu Duyên đang nói xằng bậy trước mặt đám đông.
Chu Duyên nghiêng đầu bắt gặp ánh mắt cực kỳ lạnh lùng của Ninh Già Dạng, nghĩ rằng bản thân đã nắm được thóp của cô, không hề sợ hãi.
Tiếp tục nói: “Bạn trai của cô Ninh Là một bác sĩ chữa bệnh cứu người, xứng đáng được chúng ta kính trọng.”
Nhưng Ninh Già Dạng nhìn ra được anh ta đang uy hϊếp cô.
Khóe môi từ từ cong lên thành một vòng cung giễu cợt.
Khuôn mặt thanh tú sáng sủa vốn có, lập tức nhuốm lên sự lạnh lẽo như khiến người ta run rẩy tới tận xương tủy.
Có phóng viên nhận ra biểu cảm của Ninh Già Dạng, bèn hỏi: “Tại sao anh Chu lại biết vậy?”
Vẻ mặt Chu Duyên thành khẩn: “Bởi vì ở đoàn phim cô Ninh và tôi có mối quan hệ tốt nhất, đương nhiên cũng rất quen thuộc với bạn trai của cô Ninh.”
Thấy Ninh Già Dạng vẫn chưa nói gì, trong lòng Chu Duyên chắc chắn rằng cô không dám.
Độ hot hôm nay của Ninh Già Dạng, anh ta cọ nhiệt được rồi.
Thấy tất cả phóng viên đều tập trung trước mặt anh ta, dường như sự vui mừng trong mắt Chu Duyên sắp tràn ra ngoài rồi.
Ra mắt nhiều năm như vậy rồi, anh ta luôn là kiểu làm nền cho người khác, quản lý nói đúng, nếu như anh ta muốn tiến thêm một bước, con đường ngắn nhất, chính là bám vào một người đang hot.
Quả nhiên…
Trước đây cho dù anh ta là nam chính, cũng chưa từng có nhiều phóng viên chen chúc phỏng vấn anh ta như thế này.
Vào lúc mọi người đang náo nhiệt vây quanh Chu Duyên.
Ninh Già Dạng vẫn luôn im lặng, đột nhiên bật cười.
Tiếng cười nhẹ nhàng dễ chịu không cao cũng không thấp, nhưng cũng đủ để vang khắp cả sảnh qua chiếc micro trước mặt cô.
Những quay phim thông minh đã tập trung vào khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Già Dạng.
Phóng viên thông minh, đã mở Weibo chính thức lên, sẵn sàng đăng Weibo sớm nhất có thể!
Không sai!
Bọn họ có linh cảm, vị tổ tông vừa rồi còn lười biếng này bỗng dưng thay đổi trạng thái, chắc chắn là muốn làm chuyện gì đó.
Quả nhiên…
Ngay sau đó.
Giọng điệu thờ ơ của Ninh Già Dạng vang ra khắp sảnh: “Anh Chu, bạn trai lại không phải là bác sĩ tâm lý, không chữa được bệnh ảo tưởng, sao có thể quen biết anh được đây.”
Cả sảnh im lặng.
Hoàn toàn không ngờ tới.
Ngay cả đạo diễn Giang hiểu nhiều biết rộng cũng sững sờ.
Hoàn toàn không ngờ tới, buổi lễ đóng máy hôm ấy, tin tức mới lớn nhất lại là nữ chính châm biếm nam phụ bị ảo tưởng trước mặt công chúng!
Mặt Chu Duyên tối sầm lại.
Ninh Già Dạng cười khẩy, lạnh lùng nhìn sang bên cạnh.
Chẳng phải muốn cọ nhiệt để lên hotsearch sao, tiên nữ lương thiện, cho ngươi một cơ hội.
#Nam minh tinh tuyến hai Chu Duyên phát bệnh ảo tưởng trước mặt công chúng# Cái tiêu đề này lên hotsearch không thành vấn đề.
Ban đầu Chu Duyên không hề phản ứng lại, đối mặt với các phóng viên đang hỏi nhiều câu hỏi khác nhau, tim anh ta đập loạn xạ, hít thở sâu vài cái, vừa nhấc micro lên giải thích rằng mình không bị bệnh, là Ninh Già Dạng thẹn quá hóa giận bôi nhọ mình.
Ngôn Thư đứng bên ngoài thấy sự việc không đúng, nhanh chóng đi tới khu vực cầu dao.
Không hề chần chừ gạt cầu dao xuống!
Hiện trường đang được chiếu sáng rực rỡ, bỗng nhiên chìm vào bóng tối.
Câu nói Chu Duyên vừa thốt ra, đã hòa vào tiếng la hét của đám đông.
Lúc này, Ngôn Thư bình tĩnh bật đèn pin lên: “Các đơn vị truyền thông bình tĩnh một chút, chỉ là mất điện mà thôi, điện của đoàn phim thường xuyên không ổn định, mọi người lần lượt đi theo lối này ra ngoài.”
…
Buổi lễ đóng máy hôm nay thực sự quá đỗi náo nhiệt phong phú, leo lên tận mấy vị trí hotsearch.
Trong đó thu hút nhất chính là #Bệnh ảo tưởng của Chu Duyên#
Bởi cách đây ít lâu, một nhân viên trong nội bộ đoàn phim đã tiết lộ rằng Chu Duyên vì đóng phim quá sức nên có khuynh hướng mắc bệnh tâm thần, bây giờ anh ta đã bị chính nữ diễn viên cùng đoàn đập chết trước mặt công chúng.
Sau đó, Chu Duyên tức tới nỗi điên cuồng đập phá đồ đạc trong khách sạn.
Buổi tối bị nhân viên khách sạn đi qua vô tình nghe được, lén lút tiết lộ Chu Duyên không chỉ mắc bệnh ảo tưởng, mà còn nghi ngờ mắc bệnh hưng cảm.
Ngày hôm sau, trong chiếc xe màu trắng tới sân bay.
Ngôn Thư nhìn dư luận trên mạng, không ngờ còn có chút vui mừng.
Không kìm được khen ngợi: “Chiêu này của em không tồi, sau này anh ta vạch trần em, trong lòng cư dân mạng chắc chắn sẽ đặt một dấu chấm hỏi.”
Dù sao thì, ai lại tin tưởng một bệnh nhân tâm thần vừa mắc bệnh ảo tưởng vừa mắc bệnh hưng cảm một cách vô điều kiện chứ.
Chu Duyên muốn thanh minh, cũng đã bỏ lỡ cơ hội thích hợp nhất rồi.
Những ngày tháng về sau, cái mác bệnh tâm thần sẽ đeo bám anh ta cả đời.
Trừ khi đột nhiên hot lên, có fan giúp đỡ tẩy trắng.
Chỉ có điều khả năng này rất thấp.
Ninh Già Dạng uể oải gật gù, không có hứng thú với cái “bệnh tâm thần” đó.
Lông mi cô rũ xuống, đang lười biếng xem livestream chương trình [ Người thừa kế ].
Vừa hay tới kịp buổi livestream hôm nay.
Ngôn Thư liếc nhìn, hỏi: “Nếu như bác sĩ Thương cũng ở Nam Thành, em lại cứ thế quay về Lăng Thành, lâu không gặp như vậy rồi lẽ nào không nhớ anh ấy sao?”
Đã nói là một cặp vợ chồng mẫu mực rồi mà.
Ninh Già Dạng khịt mũi, kéo dài giọng điệu: “Vợ chồng già thì có gì để nhớ chứ, anh ấy cũng chỉ ở đây quay hai ngày, sau ngày mai cũng về Lăng Thành rồi.”
Còn tận hai ngày nữa sao.
Nhìn tâm trạng kiêu ngạo của vị tiểu tổ tông này.
Ngôn Thư hắng giọng: Nếu như không nhớ, ngày nào cũng xem livestream của người ta làm gì, không có thời gian xem livestream, lúc rảnh rỗi vẫn xem lại.
Lúc này…
[ Những người thừa kế dũng cảm ] đã tới địa điểm quay phim.
Trên núi dưới đồng bằng đâu đâu cũng là những bông hoa tulip đang khoe sắc lộng lẫy.
Mà ở chính giữa là một vài ngôi nhà gỗ nhỏ, rất trang nhã, mang tới cảm giác tách biệt.
Đạo diễn Giang rất đắc ý, ra hiệu cho khách mời tới xem: “Nam Thành là nơi thích hợp nhất để trồng hoa tulip, sao nào, tráng lệ không?”
Khi Lục Nghiêu đưa đồ cho Thương Dư Mặc, nhìn thấy trang viên tulip kia, vô thức nói ra một câu: “Hay là anh tặng bà chủ tòa Trang viên Hoa Hồng nguy nga tráng lệ kia đi.”
“Trang viên Hoa Hồng gì cơ?”
Sau khi đạo diễn Giang nghe thấy, liền hỏi.
Lục Nghiêu ý thức được bản thân nói nhiều rồi, ho nhẹ: “Không có gì, những bông hoa này của ông đẹp thật đấy, tôi đi trước đây, tạm biệt.”
Đạo diễn Giang cau mày: “Rõ ràng tôi nghe thấy cậu ta nhắc tới Trang viên Hoa Hồng gì đó mà, cậu còn sở hữu doanh nghiệp có tên như thế à?”
Thương Dư Mặc nhìn xa xăm về những bông hoa tulip kia, ánh mắt thản nhiên, giọng điệu bình tĩnh: “Bây giờ không còn nữa.”
Cái gì gọi là bây giờ không còn nữa?
Đạo diễn Giang nhất thời vẫn chưa hiểu ra, khi ấy anh khiêm tốn nói: “Cũng khá giữ thể diện cho tôi.”
Sau đó vẫn là đầu óc của cư dân mạng nhanh nhẹn, nhanh chóng phản ứng lại.
Điên cuồng bình luận trong livestream…
[Đạo diễn Giang! Ông tỉnh táo chút đi, anh ấy đang cho ông “ăn cơm chó” đấy aaaaa!]
[Aaa bây giờ không đứng tên mình nữa, mà là đổi thành tên vợ anh ấy rồi!]
[Có ai có thể moi ra trang viên hoa hồng mà trợ lý của tiên giáng trần nói không?]
Người trong cuộc tiết lộ.
[Nam Thành có một tòa Trang viên Hoa Hồng nổi tiếng, được cho là trang viên của tổ tiên một gia đình giàu có hàng đầu, có lịch sử 80 năm, trước đây trồng hoa tulip, sau này chủ nhân của trang viên thích hoa hồng hơn, vì vậy đã trồng hoa hồng và gọi nó là trang viên hoa hồng. ]
[Nghe nói tiên giáng trần có xuất thân lừng lẫy, nếu không phải vậy, cũng không thể có khí chất cao quý như bây giờ!!!]
[Phá án xong rồi, tiên giáng trần tặng trang viên hoa hồng tổ tiên truyền lại cho vợ rồi]
[A a a, thuyền lại lại lại cập bến rồi!]
[...]
Trong xe, Ninh Già Dạng nhìn những lời nhận xét này, ngón tay trắng ngần mềm mại nhẹ nhàng chạm vào chúng.
Trang viên Hoa Hồng mà cô ở vài tháng.
Vậy mà lại là tổ tiên nhà họ Thương để lại, Thương Dư Mặc cứ đổi thành tên cô như thế sao?
Ánh mắt rơi vào người đàn ông đang biến ngọn núi đầy hoa tulip làm nền cho bản thân, ánh nắng sớm mai mạ một lớp vàng mỏng trên khuôn mặt tuấn tú của anh, so với khí phách trẻ trung khi lướt sóng, giờ đây lại giống như một người đàn ông trưởng thành vừa bí ẩn vừa quyến rũ.
Vô cớ bị trêu chọc.
Hàng mi dài cong vυ't chớp hai cái, nghiêng đầu nhìn ra con đường dẫn tới sân bay ngoài cửa sổ.
Ninh Già Dạng không hề chần chừ, thản nhiên nói: “Quay đầu.”
Ngôn Thư bỗng ngẩng đầu lên: “Đi đâu?” Sắp tới sân bay rồi.
Đôi môi đỏ của Ninh Già Dạng cong lên thành một vòng cung đẹp đẽ và vui vẻ: “Đi ngắm hoa tulip thôi.”