Có một số việc, một khi liên quan đến người thân liền hay suy nghĩ miên man. Giang Nhã Phù nỗ lực hồi tưởng kiếp trước chuyện liên quan đến đại ca, lại không tìm thấy có cái gì khác thường, mà nàng không thể trực tiếp về nhà mẹ đẻ hỏi. Nếu đại ca muốn nói đã nói nàng biết rồi, bằng không đến cả phụ thân cùng đại tẩu cũng không biết gì.
Từ nhỏ đại ca luôn là như vậy, nhìn qua rất tùy tiện, nhưng vào thời điểm mấu chốt lại thận trọng lợi hại.
So với ngày thường hôm nay Thời Phái trở về trễ hơn, tiểu Đầu nhất được bà vυ' ôm đi ngủ rồi.
Giang Nhã Phù giúp chàng thay xiêm y hỏi “Sao hôm nay về trễ vậy?”
“Không có gì, ở quân doanh có chút chuyện nên hơi chậm trễ, ở nhà nàng có khỏe không?”
Giang Nhã Phù lặng lẽ quan sát thần sắc chàng “Ta khá tốt, đều làm những chuyện ngày thường mà thôi. Đúng rồi, sáng nay Xuân Hạnh nhìn thấy Tư Minh đến phủ, trông vẻ mặt hắn hơi kỳ quái, sao tới phủ không tới tìm ta?”
Thời Phái nắm tay nàng ngồi xuống “Nàng đó, không cần để ý quá nhiều như vậy, Tư Minh là tới tìm ta. Đại ca có một bằng hữu muốn cho cháu trai tòng quân làm thủ hạ của ta, nên bảo Tư Minh lại chuyển lời, xem khi nào ta rảnh cùng kẻ đó gặp mặt.”
Giang Nhã Phù bán tín bán nghi “Là vì việc này sao?”
Thời Phái bật cười “Đúng vậy! Thế nàng nghĩ chuyện gì? Chỉ là chuyện nhỏ đại ca không nghĩ nói cho nàng biết mà trực tiếp đến tìm ta luôn. Xem nàng đang nghĩ nhiều rồi ấy nhỉ?”
“Được rồi ~ mệt mỏi cả một ngày, chàng nhanh đi nghỉ ngơi thôi.”
Thời Phái thu cánh tay lại, ôm nàng đặt lên đùi, vùi đầu trước ngực nàng “Trước không vội, chúng ta làm việc khác trước đã.”
“Chàng đáng ghét ~”
Cứ như vậy, Giang Nhã Phù liền đem chuyện này vứt qua một bên, nàng không thể vì mình trùng sinh, liền mưu toan khống chế chuyện chung quanh người thân mình.
Nghĩ vậy rồi nhưng hiện thực như thể đánh cho nàng một cái tát, hôm sau Lưu Nguyệt Thiền ôm Nhạc Nhạc tới khóc lóc tìm nàng.
“Đại tẩu làm sao vậy? Ai khi dễ tẩu sao?”
Mộc Lưu Phi ôm Giang Nhạc Nhạc cùng tiểu Đầu nhất ra ngoài chơi, trong phòng chỉ còn hai người.
“Nhã Phù, có khả năng đại ca ngươi có nữ nhân khác rồi.”
“A? Sao có thể? Đại tẩu nghe ai nói vậy?” Không phải do Giang Nhã Phù không kinh ngạc, đại ca cùng đại tẩu ân ái cả đời, làm nàng hâm mộ nửa đời người, ai có thể hái hoa ngắt cỏ, duy đại ca thì không có khả năng đó.
Lưu Nguyệt Thiền khóc đôi mắt đỏ bừng “Trong khoảng thời gian này ta phát hiện chàng có điều không thích hợp, cả ngày thất thần, ôm Nhạc Nhạc cũng không thể nào vui vẻ, trên người chàng ta còn ngửi được mùi vị của nữ nhân khác.”
“Đại tẩu, có phải đã hiểu lầm gì hay không? Tẩu có hỏi qua đại ca chưa?”
“Ta không dám hỏi, sợ vạn nhất là sự thật… Vạn nhất là sự thật… Ta nên làm gì bây giờ?”
Giang Nhã Phù bị nàng làm cho hoảng “Tẩu đừng vội, còn chưa biết chuyện như thế nào đâu, trước đừng tự rối trận tuyến đầu, ta tin tưởng nhân phẩm đại ca, vạn nhất thật sự huynh ấy dám làm ra chuyện như vậy, ta còn có phụ thân đều ủng hộ tẩu!”
Một bên nàng trấn an Lưu Nguyệt Thiền, một bên suy nghĩ, đại ca lén tìm Thời Phái đến cùng chuyện này có quan hệ hay không? Nếu suy đoán của đại tẩu là thật, vậy chàng sắm vai nhân vật gì trong đó?
Không phải nàng không tin đại ca cùng Thời Phái, mà là không tin lòng dạ con người, bởi vì sống qua một đời, kiến thức về nam nhân trong kinh thành muôn hình muôn vẻ, nữ nhân mặc dù hãm sâu trong lưới tình, cũng cần chút thanh tỉnh, mới không bị người thân cận che mờ hai mắt.
Tiễn mẹ con Lưu Nguyệt Thiền đi, Giang Nhã Phù lo trái nghĩ phải, đến đại tẩu đại ca cũng gạt, thật sự là chuyện gì còn cùng nữ nhân có quan hệ?
Nàng không có thói quen chờ Thời Phái dò hỏi, nếu chàng không muốn nói, nàng có biện pháp khác sẽ biết.
Hẹn gặp Trần Như Vân vạn sự thông ở một trà lâu, gặp liền hỏi thẳng vấn đề “Muội muội có biết gần đây đại ca Giang Phóng của ta xảy ra chuyện gì không? Biểu ca muội cũng biết, nhưng chàng cũng gạt ta.”
Trần Như Vân lộ vẻ mặt khó xử “Biểu tẩu, bọn họ không muốn cho tẩu biết, cũng là không muốn lo lắng cùng họ thôi.”
Ánh mắt Giang Nhã Phù sáng lên “Quả thực muội biết!”
“Ai! Kinh thành này có chuyện nào muội không biết đâu? Mà đại ca tỷ dính vào chuyện ấy sớm không còn là bí mật, nên biết đều đã biết hết rồi.”
Giang Nhã Phù bóp cổ tay “Muội muội muốn ta lo lắng gấp chết sao, lúc này còn thừa nước đυ.c thả câu nữa, mau nói liền đi!”
“Là như vậy, khoảng thời gian trước đại ca tỷ cứu một nữ nhân tránh né kẻ thù trên đường, trên mặt trên tay nữ nhân kia đều là vết thương, đại ca thấy nàng đáng thương liền cho mấy lượng bạc để nàng tạm thời ở tại cái hẻm yên bình. Đây là việc tốt tích đức, nhưng không mấy ngày nhà chồng nữ nhân kia dẫn người tìm tới cửa, căn bản không phải trốn kẻ thù gì, mà là một cái thϊếp của một thương hộ bỏ trốn.”
Mày Giang Nhã Phù nhíu chặt, dự cảm phiền toái kế tiếp đến.
Trần Như Vân nói tiếp “Vốn dĩ cứu người là chuyện tốt, nhưng kẻ gọi là Liễu Nhị này không cảm kích đại ca tỷ, còn hắt nước bẩn lên đại ca! Nói là do huynh ấy đem vợ hắn trốn chạy, đáng nói nữa là, lúc này tra ra nữ nhân kia có thai, Liễu Nhị càng không biết xấu hổ hướng đại ca công phu sư tử ngoạm. Chọc phải chuyện như vậy, đại ca sao nguyện ý liên lụy Giang gia? Đành bồi một ít bạc nghĩ một sự nhịn chín sự lành, người nọ đem bạc thu về, lúc ấy cũng nói xong rồi, đã nhận bạc sẽ đường ai nấy đi.”
“Hắn ta lại tìm đại ca ta muốn bạc?”
“Đúng! Không sai! Cứ nghĩ mọi chuyện đã xong, kết quả không quá mấy ngày Liễu Nhị đột nhiên trở mặt, nói ca tỷ làm hắn đội nón xanh, muốn hắn bồi ba ngàn lượng bạc mới được, bằng không liền làm xấu thanh danh Giang gia tỷ. Hơn nữa lúc này không chỉ đơn thuần là Liễu Nhị, mà cái tiểu thϊếp kia cũng thay đổi, một mực chắc chắn ca tỷ bắt cóc phi lễ nàng… Còn nói không cho bạc liền nháo đến quan phủ.”
“Pang!” một tiếng, Giang Nhã Phù nện một quyền trên bàn, thì ra là thế, khó trách đại ca muốn tìm Thời Phái hỗ trợ, với tính tình cục đất như vậy làm sao mà giải được!
“Biểu tẩu đừng vội, theo muội được biết biểu ca đã nhúng tay, bọn họ không cho tỷ biết, chính là không muốn tỷ cùng lo lắng theo, chỉ là những chuyện nhỏ không làm khó được biểu ca.”
Giang Nhã Phù hít một hơi sâu “Bọn họ hiện tại tra được tới bước nào rồi?”
“Mấy ngày nay biểu ca lặng lẽ đi theo Liễu Nhị kia, biểu ca hoài nghi có người đứng sau hắn, chuyện không phải đơn giản như vậy.”
“Làm sao muội biết được rõ ràng như vậy?”
Trần Như Vân nhất thời đắc ý vênh váo, vẻ mặt kiêu ngạo “Tất nhiên rồi! Nơi Liễu Nhị kia thường xuyên ra vào là do muội điều tra ra đó!”
“Ở đâu?” Giang Nhã Phù vội la lên, khó trách mấy ngày nay Thời Phái trở về so với ngày thường đều trễ, thì ra là vì đại ca, đi giám sát, nhìn người chằm chằm.
Vừa rồi nói chuyện còn thông thuận, nhắc tới cái này Trần Như Vân bỗng nhiên muốn nói lại thôi “Ngạch cái này… Biểu tẩu có đói bụng không? Nơi này trà bánh không tồi, chúng ta nếm thử mấy cái điểm tâm đi?”
Giang Nhã Phù nhìn chằm chằm nàng “Như thế nào? Chàng đi nơi nào mà ta không thể đi?”
Mấy buổi tối liên tiếp nhìn người chằm chằm, thời gian không sai biệt lắm, trừ bỏ cái nơi đó còn có thể là nơi nào chứ?
Trần Như Vân vò đầu, vẻ mặt xấu hổ cười “Hắc hắc biểu tẩu, kỳ thật biểu ca đi làm chính sự, tú bà Vạn Hoa Lâu là dì ruột của tiểu đệ Lý Tứ muội, còn có nàng chiếu ứng mà.”
Hừ! Là sợ nàng chiếu ứng đó! Mặt Giang Nhã Phù muốn gϊếŧ người. Trần Như Vân như ngồi trên châm nỉ, cảm thấy là mình đã phạm vào đại tội, thực là xin lỗi biểu tẩu.
“Biểu tẩu cứ yên tâm. Trừ bỏ tỷ, ai biểu ca đều chướng mắt, huống chi nữ nhân trong cái địa phương đó chứ?”
Giang Nhã Phù không nói, nắm tay siết thật chặt, môi mím chặt.
“Ai nha biểu tẩu, sao lại không tin muội chứ? Như vậy đi, nếu tẩu dám, muội mang tẩu đi nhìn một chút được không?” Trần Như Vân gấp muốn khóc, thuận miệng đề ra một câu.
Lại không nghĩ tới, Giang Nhã Phù trầm tư một lúc từ từ khạc ra một chữ “Tốt.”
Lần nữa Trần Như Vân lại rơi nước mắt vô hình, nàng đúng là thật thảm, không mang đại tẩu theo, nàng liền bày bộ dáng gấp chính mình, mà mang theo, không chừng biểu ca sẽ bóp chết chính mình.
Cuối cùng nàng cắn chặt răng, thôi! Tóm lại nữ nhân lớn hơn nam nhân, lại nói không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất biểu ca bị một ả hồ ly chui vào chỗ trống, nàng không thể thoái thác tội của mình.
Nàng giúp Giang Nhã Phù thay đổi bộ nam trang, Trần Như Vân thường xuyên mặc nam trang, bởi vậy trang điểm khá thạo, đều là một bộ thanh tú công tử, có thể qua mặt được người bình thường.
Vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, nàng gọi riêng Trương Tam cùng Lý Tứ làm tuỳ tùng cho mình.
Có Lý Tứ, liền thông suốt đi vào hậu viện Vạn Hoa Lâu, tới nơi Thời Phái đang ẩn núp.
Trên đường đi mặt Giang Nhã Phù vẫn luôn xụ xuống, tâm tình thật trầm trọng, nhưng vừa vào hậu viện Vạn Hoa Lâu, bỗng sinh một cổ tâm tình khác. Quá khứ nàng không nghĩ đến nơi này, chỉ biết trên đời có muôn hình muôn vẻ người, có người cẩm y ngọc thực, lại có người hãm sâu trong vũng lầy như vậy.
Lọt vào tai là từng trận tiếng cười, tiếng vũ nhạc hoan ca, trước mắt nàng cánh cửa dày mở ra, lần đầu tiên nàng thấy được một thế giới đầy màu sắc như vậy.
Trần Như Vân cười với một vị cô nương đi ngan qua “Biểu tẩu, cứ từ từ khoan thai, không ai nhận ta tẩu là nữ nhân đâu. Chúng ta trực tiếp đến lầu hai là có thể nhìn thấy biểu ca, tẩu đừng khẩn trương.”
Lý Tứ cũng cợt nhả nói “Đúng vậy, Giang công tử, có huynh đệ chúng ta ở bên, một cái đánh rắm đều không có.”
Trương Tam dỗi hắn một quyền “Đại quê mùa, đừng nói với quý nhân những lời như vậy!”
Giang Nhã Phù cười khúc khích, Trần Như Vân cuối cùng nhẹ thở dài, mang theo nàng lên lầu.
Mấy ngày nay, Liễu Nhị vẫn luôn tới Vạn Hoa Lâu tìm gái, Thời Phái liền đem gian phòng bên cạnh bao xuống, vì có quan hệ với Lý Tứ, tú bà đối với chàng thực khách khí, cũng không để người quấy rầy chàng.
Bên cạnh cách vách, trực tiếp bắt lấy Liễu Nhị kia khảo vấn thì được, nhưng sợ cắt cỏ động người sau lưng nên không hỏi gì mà áp dụng biện pháp theo dõi này, tin tưởng hôm nay hắn trầm mình trong hoan lạc sẽ mau lộ dấu vết.
Nếu là chuyện của người khác, chàng tùy tiện tìm một người làm việc này, nhưng Giang Phóng là đại ca Giang Nhã Phù, chàng không dám phó thác việc này cho người khác, cho dù đó là Trương Bình, rất trung thành và tận tâm, chàng sợ hắn không đủ cơ linh làm hỏng chuyện.
Cũng không cho Giang Phóng tự làm, một là bởi tính tình hắn, thứ hai là bởi Lưu Nguyệt Thiền khó dụ dỗ, Tiểu Bảo nhà mình còn có thể nói đạo lý được.
Mà đúng lúc này bên ngoài đột nhiên vang tiếng đập cửa.
“Ai?”
Giang Nhã Phù nhéo giọng nói “Công tử ~ nô gia đưa rượu và thức ăn tới cho ngài.”
Kiểu giọng kia có hóa thế nào Thời Phái cũng nghe ra, chàng lập tức đen mặt, không nghĩ tới Tiểu Bảo luôn hiểu đạo lý lại chạy đến nơi này chất vấn mình!
“Tới!” Chàng đi nhanh ra mở cửa, liền thấy một gương mặt nhỏ phun hỏa cùng Trần Như Vân đầy xin lỗi.
Nàng đem thanh âm áp cực thấp “Biểu ca, này không trách ta, ta…”
Câu nói kế tiếp Thời Phái không nghe thấy, bởi chàng đem Giang Nhã Phù túm vào, đóng cửa vang một tiếng phịch.
Trần Như Vân chỉ vào mũi mình, ý bảo hai huynh đệ đi cùng mình “Đi! Đến quán hoành thánh ăn, ta đãi.”
Phòng ngừa Giang Nhã Phù tiến vào nói bậy gì đó, vừa vào cửa chàng liền dùng tay bịt miệng nàng lại, giảm thấp khí tức hỏi nàng “Sao nàng tới nơi này?”
Giang Nhã Phù trừng mắt “Không tin chàng! Chàng tới được sao ta không thể chứ?”
Thời Phái không có biện pháp với nàng “Nàng đó, đi theo biểu muội đều học hư. Ta có thể buông nàng ra, ngàn vạn lần đừng làm bậy, bằng không mấy ngày nay ta vất vả đều uổng phí hết.”
Giang Nhã Phù gật đầu, chàng buông lỏng kiềm chế nàng.
Vừa buông một tay, Giang Nhã Phù liền đem bàn tay bịt miệng mình, hung hăng cắn một ngụm.