Ngày Mai Liền Hòa Ly

Chương 14: Bình hương lộ vô sắc vô vị

“Như thế nào bị thế?” Giang Nhã Phù giả bộ kinh ngạc, kỳ thật với nàng ta không thân quen, những chuyện riêng tư nàng không rõ ràng lắm. Kiếp trước không đặc biệt chú ý Hứa Triển Nhan, nhưng chuyện nàng ta bị thương nơi mặt thì có nghe qua, nhưng lúc ấy gương mặt nàng ta đã khỏi rồi. Với lại lúc ấy nàng không hiếu kỳ nhiều, nghe để đó chứ không hỏi rõ nguyên nhân vì sao bị thương.

“Chuyện này ta nghe nói, trong phủ đã thỉnh vài đại phu, uống không ít phương thuốc vẫn chưa có tác dụng gì. Hứa đại nhân còn vì việc này gọi ông ngoại ta mấy lần, kết quả chưa có biện pháp nào tốt cả, xem mạng nàng ta khổ nhỉ, đừng nói muốn ra cửa, nếu trị không hết không chừng không muốn sống nữa.”

Ai, Giang Nhã Phù không biết tâm tình của mình lúc này thế nào, đối với Hứa Triển Nhan nàng chỉ có oán không có hận, dung mạo đối với nữ nhân đặc biệt quan trọng, nữ nhân chưa lập gia đình càng để tâm hơn, hủy dung chẳng khác nào muốn lấy mạng người ta.

“Có người nhìn qua, chúng ta đừng nói nữa, không chừng quá hai ngày có người trị hết cho nàng ta sao?”

Trương Nhị không tin Nhã Phù rộng lượng như vậy, hướng nàng chớp mắt “Nhã Phù, ngươi không ghi hận nàng lần trước ở Ninh Vương phủ cố ý gọi ngươi lên biểu diễn sao?”

“Ài, lòng dạ ta nào hẹp hòi đến như vậy chứ?”

Hứa Triển Nhan xảy ra chuyện lớn như vậy, Thời Phái sẽ mau biết thôi, Quốc công phủ có con đường thu thập tin tức riêng, thành thân rồi, mấy gia đinh chàng bố trí chú ý Hứa Triển Nhan trước kia vẫn chưa rút về.

Chuyện này Thời Phái biết, chỉ sợ trên đời này cũng chỉ có chàng biết rõ ràng nhất, kiếp trước Hứa gia tra ra chân tướng phải là một tháng sau đó.

Đều là chuyện thê thϊếp tranh đấu nhau, một thứ nữ Hứa đại nhân vì ghen ghét Hứa Triển Nhan, dốc lòng mưu mô chuyện này, sự tình bại lộ, bí dược nàng ta mua của gã giang hồ thuật sỹ bán, hắn sớm đã chạy trốn. Muốn bắt được người này, Hứa đại nhân hao phí một lượng lớn nhân lực cùng tài lực, rốt cuộc bắt được hắn trốn ở khe suối nhỏ kinh thành. Mặc dù lấy được giải dược, mất nữa năm dung mạo Hứa Triển Nhan mới khôi phục như cũ.

Không biết sao, việc này trong trí nhớ Thời Phái quên mất, nghe được mới kinh ngạc, bằng không trước đó chàng nhắc nhở Hứa Triển Nhan chú ý một chút thì tốt rồi. Sự tình đã xảy ra nói gì cũng không tốt, với lại lúc này bản thân quan tâm nhiều đến Hứa gia thì quá kỳ quái, không những thế còn bị nghi ngờ dụng tâm kín đáo với người ta, vì sao chuyện nhà Hứa gia chàng đều biết, thậm chí nơi tên kia ẩn thân chàng cũng biết, muốn bạo biện khó bào chữa xong.

Thời Phái thực mau hành động, chàng nghĩ biện pháp mang thủ hạ đến chỗ khe suối nhỏ bắt người, bắt hắn được, buộc tên kia lấy giải dược ra rồi gán một tội khác tống vào phủ doãn nha môn.

Thời Phái mang giải dược về nhà, giao cho Trương Bình đổi qua cái bình thích hợp khác, đựng trong cái bình hương lộ bình thường đem tặng người.

Giao việc cho Trương Bình đi làm, chàng đi tắm, hôm nay nên trở về phòng chính ngủ, bụng Giang Nhã Phù vừa qua ba tháng một ngày, quốc công phu nhân không cho bọn họ ngủ riêng mỗi ngày nữa, bởi vậy như ý mẫu thân chàng ngẫu nhiên trở về phòng ngủ chính.

Lúc chiều Giang Nhã Phù ăn cơm có chút no, sợ ngủ không tiêu hóa được thì khó chịu, thừa dịp ánh chiều chưa tắt nàng đi tản bộ, ánh chiều tà dưới chân trời hôm nay thật đẹp làm sao.

Lại lúc này, bóng dáng Trương Bình lóe trước đại môn đập vào mắt nàng, hắn như muốn đi vào, nhìn thấy nàng lập tức lui ra ngoài.

Lòng nàng liền nổi nghi ngờ, nàng không phải quỷ, thấy nàng liền chạy là có chuyện gì?

“Mộc Lưu Phi, mau gọi Trương Bình lại cho ta, hỏi hắn, trong mắt chỉ có thiếu gia không có Thiếu phu nhân này đúng không?”

Mộc Lưu Phi chạy nhanh gọi Trương Bình. Trương Bình đi xa chưa được vài bước thấy Mộc Lưu Phi đuổi theo, nhìn hộp quà cầm trên tay thở dài, ngoan ngoãn theo Mộc Lưu Phi gặp Thiếu phu nhân.

“Trong tay ngươi cầm là thứ gì?” Ngữ khí Giang Nhã Phù xưa nay chưa từng có nghiêm túc, lúc này đi thẳng đến lông tóc Trương Bình. Nàng nhìn ra hắn trốn tránh nàng do hộp đồ trên tay.

“Hồi, hồi Thiếu phu nhân, đây là của thiếu gia chuẩn bị hạ lễ cho bạn tốt thành thân.”

“Bên trong là thứ gì?”

“… Là mỹ nhan hương lộ ạ.”

Mỹ nhan? Nháy mắt Giang Nhã Phù nghĩ đến một chuyện, cười lạnh một tiếng “Lấy ta nhìn xem, đồ vật này đưa cho nữ nhân, vạn nhất không phải thứ tốt, không phù hợp tâm ý đối phương ngược lại là thất lễ.”

“Này… Này…” Trương Bình cứng họng, muốn cự tuyệt lại không thể thốt ra.

Mộc Lưu Phi không nói hai lời, tiến lên đoạt cái hộp trong tay hắn giao cho Giang Nhã Phù.

Giang Nhã Phù không giận mà uy nghiêm “Trương Bình, hôm nay không cần vội, lui xuống, chờ thiếu gia về phòng ta nói chuyện này với chàng, chuyện này là của phu thê chúng ta, ngươi không phải nhọc lòng suy nghĩ.”

Trương Bình không vất vả, thật sự hắn không có gì phải nhọc lòng, nhưng việc này liên quan đến Hứa tiểu thư…

“Vâng, tiểu nhân lui trước.”

Khi bóng Trương Bình biến mất, Giang Nhã Phù mới thoải mái hít thở không khí, bộ ngực phập phồng lên xuống, ngoắc ngón trỏ bảo Mộc Lưu Phi lại nàng dặn dò…

Mộc Lưu Phi cầm cái hộp đi, rất nhanh cầm trở lại.

Thời Phái tắm xong tinh thần thực thoải mái, vừa về phòng thấy trên bàn cái hộp mở toan tức khắc sửng sốt, làm bộ như không có việc gì thử hỏi “Trương Bình đưa tới?”

“Vâng, Trương Bình nói bên trong là hương lộ, chàng muốn tặng riêng cho ta sao?”

Giang Nhã Phù cố ý tỏ ra mình cũng muốn, tha thiết nhìn chàng, hy vọng chút áy náy từ Thời Phái.

“Có thứ tốt hơn tặng cho nàng, cái này ta muốn tặng người khác, sáng mai liền đưa đi.”

“À, vậy chàng đem tặng đi. Ta đang có mang, vốn không thể thoa loạn lên mặt được.”

Một câu nói này làm lòng Thời Phái hụt hẫng “Mấy ngày nay thân thể nàng thế nào? Hài tử còn nháo không?”

“Không có cảm giác gì, hiện tại khá tốt.”

Thời Phái trầm ngâm “Ta có đặt trái cây chuyến tiếp theo cho nàng, lần này là hai loại khác, nàng thoải mái mà ăn.”

“Được.”

Ngày hôm sau.

Tại Hứa phủ, trong khuê phòng đại tiểu thư lần nữa truyền ra tiếng nháo khóc sắc nhọn, âm thanh đồ sứ vỡ tung tóe “Buông ta ra! Ta không muốn sống nữa, người không giống người quỷ không giống quỷ, ta tồn tại còn có nghĩa gì gì?”

Hứa phu nhân ôm eo nàng khóc theo “Nhan Nhi, Nhan Nhi, con nhịn một chút, nếu con chết nương cũng không sống nổi, phụ thân vì con đang tìm kiếm khắp nơi danh y, mặt con nhất định sẽ được chữa khỏi thôi.”

“Con không tin! Đã qua bao lâu rồi? Thái y tới đều nói không tốt, con nhất định bị bệnh nan y, trở thành chuyện bát quái trong kinh con tình nguyện chết đi cho rồi!”

“Con muốn lấy mệnh nương sao! Ta thật là mệnh khổ mà…”

Lúc này nha hoàn đi đến bên người Hứa phu nhân “Phu nhân, Trần tiểu thư lại đây vấn an tiểu thư.”

Hứa phu nhân nào còn tâm lực chiêu đãi khách nhân “Không tiếp, kêu nàng trở về, cái dạng này của tiểu thư sao có thể gặp người được?”

“Phu nhân, Trần tiểu thư không biết từ đâu mà biết đại tiểu gặp chuyện, nàng nói gia truyền của nàng có một lọ mỹ nhan hương lộ, có thể trị làn da bách bệnh, bị thương nơi mặt cũng được trị khỏi.”

Hứa Triển Nhan đang điên cuồng, nghe lời này lập tức có hy vọng “Vậy ngươi còn chờ gì nữa? Chạy nhanh ra mời nàng ta vào!”

Thực mau, Trần Như Vân được mời vào nội viện gặp Hứa Triển Nhan, tuy nghe nói gương mặt Hứa Triển Nhan rất thảm, không nghĩ tới sẽ thảm đến như vậy, lúc này gương mặt như bị biến dạng hoàn toàn không rõ dung mạo, trông thật đáng thương.

“Ta với Hứa tỷ tỷ quen biết qua, nghe tin dữ này muội muội rốt cuộc ngồi không yên, đặc biệt đưa hương lộ này cấp tỷ tỷ xem thử, nhất định có thể đem mặt tỷ tỷ chữa khỏi.”

Hứa Triển Nhan kích động cầm chặt cái bình nhỏ run rẩy rơi lệ, Trần Như Vân không biết nàng đang suy nghĩ gì. Hứa phu nhân đem nữ nhi vào phòng, nói chuyện với nàng đầy khách khí, còn tặng rất nhiều hạ lễ quý giá mới tiễn nàng ra về.

Chỉ cần gương mặt khôi phục như lúc đầu, Hứa Triển Nhan nguyện ý nếm thử bất cứ thứ gì, muốn nàng uống nàng cũng nguyện ý thử! Hơn nữa Trần Như Vân lời nói khẳng định như vậy, tâm tro tàn của nàng rốt cuộc lần nữa cháy hy vọng.

Trần Như Vân cùng mình không có giao tình gì đặc biệt, là biểu muội của người kia, chàng tuyệt đối sẽ không hại nàng!

Mở nút bình, Hứa Triển Nhan cẩn thận đổ một ít hương lộ vào lòng bàn tay, không sắc không có bất cứ mùi vị gì, có lẽ đây mới là chỗ đặc biệt của bí dược, nàng không hoài nghi liền vươn hai ngón tay chấm lấy hoa lộ, kiên nhẫn bôi lên chỗ sưng đỏ trên da thịt, mong chờ kỳ tích buông xuống.

Một ngày đi qua, gương mặt không có bất luận chuyển biến gì tốt đẹp…

Hai ngày đi qua, như cũ không đổi.

Nàng không tin, kiên trì dùng năm ngày, vẫn không hề khởi sắc gì!

Mẫu thân cùng nha hoàn bên người đều khuyên, xem như giống những loại dược trước, nàng không nên nản lòng, lão gia nhất định tìm ra thần y chữa cho nàng. Mọi người đều nói, nếu thực sự có hương lộ thần kỳ như vậy, Trần gia trước kia sao không lộ ra? Không cần người cầu lại tự mình tới cửa? Bệnh này khó trị, hương lộ không công hiệu cũng là chuyện bình thường.

Lúc này phản ứng Hứa Triển Nhan ngoài dự kiến mọi người, nàng không khóc lớn hay náo loạn, mà ngồi tĩnh như pho tượng, cả người tản ra khí lãnh hàn.

“Đến phủ thỉnhTrần tiểu thư đến gặp ta.”

Hứa phu nhân nói: “Kỳ thật Trần tiểu thư cũng là hảo tâm, nàng không biết bệnh tình của con như vậy…”

“Mẫu thân, ngài yên tâm, con không phải gọi nàng đến vấn tội, con có chuyện muốn hỏi nàng một chút.”

Hứa phu nhân biết tâm tính nữ nhi lúc này yếu ớt, sợ không đáp ứng, nàng lại làm ra việc quá khích đành phải đồng ý theo.

- -- ------ ------ ----

Tác giả có lời muốn nói: Nam chủ: Xem ta về sau biểu hiện… Các ngươi đừng vội phủ định ta!