Phát hiện không ngờ khiến Tạ Thiên Hoa khẽ run lên một cái, dọc sống lưng có một cảm giác buốt lạnh chạy rần rần tựa như dòng điện. Cô nàng càng nghĩ, lại càng cảm thấy rất có khả năng những thứ trốn trong hầm mỏ Cô Sơn hoặc là hậu duệ, hoặc là đồng loại của vị kiếm tiên từng bổ núi giúp dân Đại Yến kia.
Nếu thứ bên trong mỏ Cô sơn chính là “tiên”, vậy thì sức mạnh xé xác thợ mỏ không cần đến chân khí cũng như tiếng kêu kinh hoàng mà không một người sống sót nào có thể xác định là của con gì có thể được giải thích.
Nhưng vì sao chủng tộc của một người từng được dân chúng phía nam Đại Yến coi là anh hùng chẻ núi, khơi sông, giúp trăm họ an cư lạc nghiệp lại trở nên khát máu hung tàn đến thế?
Tạ Thiên Hoa đứng dậy, cất ghế vào trong túi chứa đồ, nói:
“A Bích này, sắp tới đây nếu hai ta còn xuống sâu trong mỏ nửa chắc chắn sẽ có vô vàn hiểm nguy. Chị cũng không dám chắc có thể bảo vệ được cho em đâu.”
“Tạ tỷ tỷ, đừng khuyên can nữa. Đằng sau là hố lửa, phía trước là chảo dầu, đâu mà chẳng như nhau? Chí ít... tiếp tục đi xuống, còn có Tạ tỷ tỷ bên cạnh. Chí ít... em cũng hi vọng có thể được lựa chọn cách mình chết ra sao. Một lát nữa... một lát nữa nếu chẳng may có nguy hiểm gì, Tạ tỷ tỷ cứ việc bỏ mặc em mà chạy. A Bích sẽ không oán giận đâu. Chỉ tiếc là nếu thế, kiếp này e không cách nào trả ơn cứu mạng của Tạ tỷ tỷ.”
Kiều A Bích càng nói, ngữ khí càng kiên định, không cả ngoái đầu nhìn về phía cửa mỏ lấy một chút. Tạ Thiên Hoa thấy thế, lắc đầu, đáp:
“Ý chị là cẩn thận một chút, theo sát chị, đến lúc đó mới dễ bề chiếu cố cho em. Chưa gì đã trăng trối rồi.”
“Em... em xin lỗi.”
Kiều A Bích cúi đầu, lí nhí.
Tạ Thiên Hoa chờ cho cô tiểu thư nhà tri huyện nghỉ thêm một lúc nữa, rồi hai người mới tiếp tục cùng nhau tiến sâu vào mỏ. Bấy giờ, bóng tối chung quanh đã đặc quánh lại như mực, lấy thị lực của Tạ Thiên Hoa mà giơ tay ra trước mặt cũng khó thấy được năm ngón, Ánh sáng xanh nhạt trong lòng bàn tay cô nàng soi rọi những cung đường đá gồ ghề khúc khuỷu, lởm chà lởm chởm tựa như bãi chông ngoài sa trường.
Tạ Thiên Hoa đảo mắt nhìn bốn phía một lượt thì thấy nơi đây đã không còn bất cứ dấu vết đào bới khai thác nào nữa. Cô nàng đưa tay, che Kiều A Bích sau lưng mình, đoạn lên tiếng nhắc nhở:
“Hai chúng ta bây giờ đã xuống sâu quá cả khu vực khai khoáng của thợ mỏ rồi. Cẩn thận một chút. Giữ yên lặng.”
Lần này, cô nàng không nói chuyện trực tiếp nữa mà sử dụng thuật truyền âm, cốt là để nếu như đám quái vật trong mỏ mà quyết định xuất hiện ngay lúc này thì cũng không nghe được tiếng trò chuyện của hai người. Kiều A Bích không phải người ngốc, không cần nói cũng đã biết Tạ Thiên Hoa vì sao lại truyền âm cho mình. Thế là, cô nàng không lên tiếng đáp, mà chỉ gật đầu một cái ra hiệu mình đã nghe được.
Hai người Kiều, Tạ tiếp tục mò mẫm trong một nơi đã không thể gọi là cái hầm mỏ nữa, mà phải gọi là một cái hang động tối như hũ nút. Dọc đường, Tạ Thiên Hoa tiếp tục phát hiện một số hài cốt, tử trạng thê thảm không khác gì những thi hài cô nàng từng nhìn thấy trong khu khai khoáng. Kiều A Bích là hoàng hoa khuê nữ, tiểu thư nhà quan, lần đầu tiên trông thấy xương người trắng ởn thì khó tránh hoa dung thất sắc, phải tự bịt miệng mình, cố gắng lắm mới không kêu thất thanh thành tiếng.
Tạ Thiên Hoa muốn an ủi cô nàng hai câu, nhưng chưa kịp truyền âm thì đằng trước, ngay chỗ khúc quanh, tiếng chân thình thịch bắt đầu vang lên. Cô nàng vội vàng thu hồi Thanh Sắc thần quang, kéo Kiều A Bích nép vào vách tường. Cả hai người không ai bảo ai mà cùng điều chỉnh hô hấp, không dám thở mạnh, âm thầm quan sát thứ đang chuẩn bị xuất hiện ngay trước mắt họ. Tiếng động quái lạ càng lúc càng gần, thế rồi, hai giọng nói quái lạ cất lên.
Đầu Tạ Thiên Hoa long lên, hai mắt như muốn nổ đom đóm, trong ruột gan nhộn nhạo muốn nôn mửa.
Chỉ trong thoáng chốc, tiếng động ban nãy lúc nãy đã chỉ còn một tiếng “rèeeee” cao vυ't, nghe chưa bao lâu mà đã đau buốt lỗ tai, đầu như bị kim đâm. Ngay cả trong ký ức, tất cả những gì Tạ Thiên Hoa có thể nhớ được là cái tiếng lè nhè kéo dài tưởng như vô tận đó mà thôi. Thứ duy nhất cô nàng có thể khẳng định, đó là âm thanh đang vang lên bên tai mình quả thực là hai “giọng nói” chứ không phải tiếng kêu, tiếng rú của thú vật.
Chuyện này khiến Tạ Thiên Hoa vô cùng ngạc nhiên.
Phải biết, Huyền Hoàng giới xưa nay đều dùng chung một ngôn ngữ, mặc dù vẫn có tiếng lóng, vẫn có phương ngữ từng nước từng vùng, nhưng nhìn chung khi người nước nọ sang gặp người nước kia thì đều hiểu được nhau. Đây là lần đầu tiên trong đời, Tạ Thiên Hoa gặp phải loại chuyện quái dị này.
Cô nàng bất giác nhớ lại có một hôm, sư phụ từng tấm tắc khen khả năng của Hồng Vân tiên tử rất “thần kỳ”, có thể tự động “phiên dịch” sách từ thứ tiếng nọ sang ngôn ngữ kia. Tạ Thiên Hoa mới tò mò chạy đến hỏi thăm thì mới biết đến khái niệm “ngoại ngữ”, về một thế giới mà trên cùng một đất nước người ta nói chuyện bằng năm bảy thứ tiếng, thậm chí người phía bắc không hiểu người phương nam.
Tạ Thiên Hoa còn đang ngờ ngợ rằng thứ mà đám quái vật đang sử dụng để chuyện trò với nhau chính là một “ngoại ngữ”, thì hai cái bóng cao lêu đêu đã xuất hiện ngay ngoài ngã rẽ. Trong bóng tối của căn hầm, Tạ Thiên Hoa lờ mờ thấy hai bóng dáng cao cỡ hơn một trượng, trên đầu có một cái bờm dài phủ xuống tận nền hang. Bọn “chúng” đi lại bằng cả bốn chi, hai chi trước dài ngoằng, khiến khớp vai dựng lên cao, trông chẳng khác nào chân sau của loài châu chấu, Hai chi sau từ đầu gối trở xuống lại mềm oặt như không có xương, thành thử hai quái vật sử dụng gối để đi lại, còn bàn chân thì kéo lê dưới đất.
Người chúng phủ một lớp gì đó chẳng rõ là da hay vải, chỉ biết là nó lông lá, lòa xòa, và bốc lên một cái mùi khó ngửi giống như rác rưởi lưu cữu lâu năm. Môi hai quái vật dẩu ra, trong miệng còn lạo rạo nhai hai cái cẳng chân người đã hư thối và bắt đầu phân hủy.
Hai con quái vật đi ngang qua chỗ của Tạ Thiên Hoa thì bỗng nhiên đứng lại, đoạn rống lên một tiếng giận dữ. Không để cô nàng kịp hoàn hồn, cánh tay dài lêu nghêu đã vụt tới chẳng khác nào cái cột đình bằng sắt, lực đạo mạnh mẽ chẳng thua kém gì một đòn toàn lực của tu hành giả ngũ cảnh. Cô nàng lắc mình, ôm Kiều A Bích, dưới chân chớp lóe ánh sáng xanh, né khỏi cú đánh.
Thanh Sắc thần quang vừa chớp lên, hai quái vật đã đưa tay che mắt, miệng ngoác ra gào lên một tiếng chẳng khác nào sấm nổ. Lần này, không giống như lúc trước, tiếng kêu thét của hai quái vật không còn là thứ âm thanh “rè rè” quái đản nữa.
Tạ Thiên Hoa chặc lưỡi, vung tay sử dụng một chiêu Thanh Sắc thần quang – Bá Kiếm thức. Hai ngón tay cô nàng chụm lại, cột sáng xanh theo đó bắn ra, hóa thành lưỡi kiếm, phạt mạnh một cái ngang qua cổ của hai quái vật. Ánh sáng chói lòa rọi khắp cả hang động, khung cảnh đẫm máu trong hang động hiện lên trong mắt hai cô gái.
Hai con quái hình thể khổng lồ, riêng cái cổ cũng phải dày đến hai gang tay. Da dày thịt béo là thế, ấy vậy mà lưỡi kiếm do Thanh Sắc thần quang tạo thành vẫn nhẹ nhàng cắt qua, thoắt cái đã chém đứt yết hầu, khiến cả hai quái vật đầu một nơi thân một nẻo.
Hai cái xác khổng lồ lắc lư một cái, rồi đổ đánh rầm xuống đất. Từ vết cắt ở cổ không thấy máu tràn ra, mà bốc lên một làn khói xám mờ mờ ảo ảo. Tạ Thiên Hoa bảo Kiều A Bích lui lại một bước, còn chính cô nàng thì nhẹ nhàng bước về phía tây hai mươi bước, đoạn sử dụng Thanh Sắc thần quang, soi xuống mặt đất dưới chân.
Chỉ thấy, ngay lúc này, Tạ Thiên Hoa đang đứng bên mép một cái hố đường kính ước chừng sáu trượng, sâu không biết bao nhiêu mà kể. Bên dưới, nằm thành đống ở một góc, là vô số những thi hài mình mặc quần áo thợ mỏ bị cắn nham nhở, lòi xương trắng hếu. Mà lúc này, bò lúc nhúc giữa những đυ.n thịt đỏ hỏn bốc mùi tanh tưởi cao đến cả trượng là một đám... đầu người.
Những cái đầu người tròn lăn lẳn, biểu cảm chết trân, đang dùng miệng xé thịt từ những cái xác bị gặm nham nhở ở một góc hố, sau đó lon ton chạy đến chỗ những đυ.n thịt trên những cái chân người trắng ơn ởn. Bọn chúng nhả miếng thịt đang ngậm ra, sau đó lại tiếp tục công việc của mình, giống như những con kiến thợ cần mẫn. Sự xuất hiện của ánh sáng xanh chẳng hề khiến chúng bận tâm hay có bất cứ phản ứng nào khác cả.
Bọn chúng không để ý, nhưng Tạ Thiên Hoa thì có. Cô nàng bụm miệng, nén cơn buồn nôn lại, sau đó lắc đầu một cái. Tạ Thiên Hoa là Thanh Tước, cũng chưa phải chưa từng thấy những chuyện kinh khủng máu me. Thế nhưng, những gì đang xảy ra ngay trước mắt cơ hồ lật đổ nhận thức của nàng, khiến Tạ Thiên Hoa cảm thấy ghê tởm. Lại thêm bị tiếng “rè rè” do hai quái vật phát ra lúc nãy ảnh hưởng, đến giờ còn chưa hết nôn nao, thành thử mới khiến cô nàng kém chút là không nén nổi, miệng phun cầu vồng.