Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 242: Tắm Chung – Phong Tục Của Sứ Quan Đại Tề

Đương nhiên, Lê Khuynh Thành vào tìm Tiểu Thực Thần cũng không phải chỉ để phàn nàn chuyện tên món ăn. Số là, bên nước Tề có một cái tập tục, tương truyền bắt đầu từ thời Quan Vân Phi đánh vào kinh đô Đại Tề hơn hai trăm năm về trước. Khi ấy, để bày tỏ thái độ nhún nhường nhằm tiễn vị ôn thần kia đi, đích thân thái tử của Tề quốc phải hầu Quan tướng quân tắm rửa.

Sự kiện ấy được sử gia Đại Tề chép lại, nhưng không coi đó là nỗi nhục, mà tuyên truyền thành bài học về hành động “nằm gai nếm mật”, đề cao hiểu biết song phương. Sau đó, qua nhiều lần sửa đổi, biến tướng, Đại Tề mỗi lần đi sứ, tiếp sứ đều có một phong tục, ấy là mời sứ quan đối phương cùng tắm chung. Trong khi tắm sẽ cùng tán gẫu, thưởng rượu, nhằm nâng cao tình hữu nghị hai phe. Thậm chí ở Đại Tề, các hiệp định quan trọng ký kết với nước khác hầu hết diễn ra trong phòng tắm.

Thành thử, vãn tiệc tối thì Nghiêm Quảng đã mời Lê Khuynh Thành tắm chung đêm khuya hôm ấy. Nàng ta là phận nữ giả nam trang, đương nhiên không muốn đồng ý, nhưng lại không có cớ từ chối. Dẫu sao, đây là phong tục của Đại Tề, cũng không thể không cho người ta mặt mũi. Lại nói, đồng giới tắm cùng chỗ cũng chả phải chuyện gì to tát. Nếu Lê Khuynh Thành không có thân phận thái tử Đại Việt, có lẽ còn có thể lấy lý do người mang bệnh – nhất là quái bệnh, không tiện tắm rửa. Thế nhưng ngặt một nỗi, nàng ta trèo lên được cái ghế hiện tại đối ngoại là do sức khỏe tốt hơn Dực hoàng đế. Hiện tại, nếu bỗng nhiên lại lòi ra một cái “quái bệnh”, thì thực chẳng khác nào lấy đá tự đập chân mình!

Thái tử điện hạ linh cơ chớp động, tính toán mười mấy phương án khác nhau trong chốc lát. Cuối cùng, cũng chỉ nghĩ ra một cách khả dĩ. Ngoài mặt, nàng ta đồng ý với yêu cầu của Nghiêm thân vương, nhưng ngay sau đó thì vội chạy đi tìm Trương Mặc Sênh hỗ trợ.

Tiểu Thực Thần nghe y thị nói tình hình xong thì một mặt ngơ ngác, hỏi:

“Nhưng cô tìm tôi thì giải quyết được vấn đề gì? Tôi cũng đâu có bản lĩnh nấu ra món gì có thể thay đổi được giới tính người ăn?”

Lê Khuynh Thành liếc mắt nhìn cậu ta một cách ai oán, nói:

“Lần này không nhờ cậu giúp với cương vị trù sư, mà là bằng thân phận đệ tử của Bích Mặc tiên sinh.”

“Nghĩa là sao?”

Thái Tử Thành một mặt hận rèn sắt không thành thép, kiên nhẫn giải thích:

“Chỉ cần tới lúc đó, cậu chạy đến cửa nhà tắm nói một câu trước mặt bọn họ là sư phụ cậu có việc tìm tôi là được rồi.”

“Ồ!”

Lúc này Trương thiếu trang chủ mới gật gù, hứa hẹn đáp ứng đến giờ sẽ chạy đến giúp.

oOo

Thế nhưng mấy giờ sau, Tiểu Thực Thần mải nghiên cứu công thức món ăn lấy được từ “sư nương”, suýt thì quên khuấy lời hứa hẹn với Lê Khuynh Thành, làm y thị gấp đến xoắn xuýt cả lên.

Đến lúc Trương Mặc Sênh nhớ ra, ba chân bốn cẳng chạy tới nơi, bắt gặp ánh mắt như muốn gϊếŧ người, lột da của ai đó nhìn mình, thì cũng chỉ biết ho khan, gãi gáy.

Song, cũng không thể không nói, lấy Bích Mặc tiên sinh ra làm lá chắn là một cái cớ tuyệt vời khiến ba người Đại Tề không thể gây được khó dễ gì cho Lê Tam Thành. Dẫu sao, mấy người cũng mới hay tin Nguyễn Đông Thanh gần đây vừa bị mưu sát. Tuy chả ai trong số họ tin tiên sinh có thể thật sự xảy ra chuyện gì, thế nhưng nếu Bích Mặc tiên sinh muốn tiếp tục diễn, thì bọn họ cũng nào dám không phối hợp?

Thế nhưng, đằng nào thì chuẩn bị cũng đã hoàn tất, mà người thì cũng ở đó cả rồi. Thành ra, thái tử Thành bèn gợi ý đổi thành bộ ba của Đại Tề vào phòng tắm chung tán dóc, hưởng thụ; còn bản thân thì đi theo Tiểu Thực Thần đặng giải quyết công chuyện.

Và đương nhiên, luận về thời cơ nghe lén thì đây cũng là cơ hội có một không hai. Thành thử, hai người Trương, Lê vừa rời khỏi, thì Long U cũng theo bàn bạc từ trước mà trèo lên mái nhà phòng tắm để nghe ngóng động tĩnh bên trong.

oOo

Trong phòng tắm.

Sau vài chén, mặt của Nghiêm Quảng cũng đã bắt đầu đỏ lên, lời cũng bắt đầu ra nhiều. Lúc này y đang nói:

“Long tướng quân, hiện tại hải thú quấy rối, kỳ thực chính là thời cơ tốt để đánh Đại Sở, ngài nói có phải không?”

Long Tuyền tuy không coi trọng Nghiêm Quảng, nhưng dù gì người ta vẫn là cấp trên, nên bèn đáp:

“Nước Sở có sông Ngân thập phần quỷ dị, chỉ e cho dù có nhân cơ hội này cũng không thể giành thắng lợi.”

Nghiêm thân vương nghe vậy chỉ cười, nói:

“Năm đó phụ vương đánh Đại Sở, bản vương có đi theo cùng. Thậm chí ta còn từng được dự cuộc họp kín giữa phụ vương và quân sư khi đó, nên cũng biết một hai. Cái gọi là thần sông kia chả qua là một con dao hai lưỡi, một mối họa ngầm. Tướng quân chỉ cần tính toán hợp lý, hẳn là có thể tị hung truy cát!”

Nghe đến vị quân sư thần bí của Đại Tề năm nào, cả Long Tuyền và Quách Bình Minh bất giác chợt thẳng lưng, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn mấy phần. Dẫu sao, tương truyền năm đó, Nghiêm tướng quân có vị kia trợ giúp không khác gì hổ mọc thêm cánh.

Chỉ tiếc năm đó, sau khi bại dưới tay Võ Hoàng, Nghiêm đại tướng quân thì bỏ mạng, mà vị quân sư thập phần kỳ bí kia do không còn minh chúa, nghe đâu đã quy ẩn sơn lâm. Có đánh chết có lẽ hai người Long, Quách cũng không thể liên hệ thần tượng trong lòng họ, vị quân sư đại danh đỉnh đỉnh của Đại Tề với tên vương tử béo phúng phính trước mặt.

Kỳ thực, chuyện Nghiêm Quảng đi cùng Nghiêm Hàn mấy năm đó ai cũng biết. Chả qua, do hắn hồi đó chỉ là một đứa nhỏ, thân phận “quân sư” kia lại được bảo mật. Thành thử, không ai biết ấy chính là hắn, lại càng chẳng ai có thể nghi ngờ nổi. Thế nên, Nghiêm thân vương mới có thể thoải mái diễn một kẻ ngu trước mặt mọi người. Nhưng cũng vì vậy, những lúc cần đưa những thông tin quan trọng mà muốn có vài phần trọng lượng cho kẻ dưới, Nghiêm Quảng cũng chỉ còn cách nói là hắn năm xưa từng nghe phụ vương và quân sư bàn như vậy, cũng không hẳn là nói dối.

Long Tuyền nghiêm túc hỏi:

“Vương gia, năm đó quân sư đại nhân nói gì ạ?”

“Ài, các ngươi không biết đâu, thần sông Ngân thật vốn đã bị một vị Đế Tôn chém gϊếŧ từ lâu rồi. Thần sông hiện tại chỉ là một cái oán linh của ả. Năm đó cản đường quân ta chả qua là bản năng bảo vệ lãnh thổ mà thôi!”

Long Tuyền giật mình, không ngờ lại còn có chuyện động trời này. Long U trên mái nhà cũng bắt đầu hứng thú, nét hưng phấn lộ rõ trên mặt, tai thiếu điều vểnh lên để nghe cho rõ hơn.

Phải biết, tại Huyền Hoàng giới, sau Phản Thiên Chi Chiến, do thiên đạo bị tổn thương, luân hồi tuần hoàn không còn đầy đủ, nên người chết trong điều kiện bình thường không đi siêu sinh, đầu thai, mà đều hóa thành ma. Những người ra đi thanh thản, vì lẽ tự nhiên, thì thành cô hồn, tâm tư lương thiện hoặc chí ít không có ác ý. Ma dạng này nếu không giúp người sống thì cũng chỉ trêu ghẹo, đùa nghịch, giấu đồ mà thôi.

Còn những kẻ chết oan, bị sát hại, oán khí nặng thì hóa thành oan hồn. Khác với cô hồn, oan hồn thường mang thù trên người, nên hoặc sẽ hại người, hoặc sẽ thôn phệ các hồn ma yếu hơn mình để mạnh lên. Phía trên oan hồn còn có ác linh – tương đương với cường giả ngũ cảnh, và oán linh – tương đương với cường giả đã vào Vụ Hải.

Nói về số phận của oán linh thì, hiển nhiên, trường hợp như Bạch Vũ Ngưng – được tạo thân thể mới rồi trưng dụng làm vệ sĩ – là vô cùng hiếm, có thể nói là độc nhất vô nhị. Cũng không phải ai cũng có thể may mắn như cô nàng, được thêm một cơ hội sống mới. Oán linh bình thường khác thì một khi đủ mạnh, liền có thể gia nhập Đế Mộ.

Đây cũng chính là lý do tại sao ngay sau khi Nguyễn Đông Thanh dùng một bài văn tế siêu độ diện rộng một lượng lớn oan hồn, oán linh, thì lập tức bị Đế Mộ nhắm vào. Dù gì, Bích Mặc tiên sinh có khả năng đe dọa trực tiếp đến căn cơ của Đế Mộ. Tuy các vị Đế Tôn tu vi siêu quần, có thể không trực tiếp bị ảnh hưởng, song cũng chẳng có ai muốn làm quang can tư lệnh – làm tướng mà không có binh, làm vua mà không có dân.

Thế nhưng, cũng chẳng rõ vì sao, Phật môn mang danh tiếng và đặc quyền có thể siêu độ chúng sanh, giúp cho oan hồn siêu sinh lại không bị Đế Mộ cho vào tầm ngắm, đến nay vẫn đứng vững làm một trong Ngũ Lộ Triều Thiên.

Thần sông kia hiển nhiên khi còn sống tu vi đã vào sâu trong Vụ Hải, nên khi chết hóa thành oán linh cũng không phải chuyện lạ. Cũng khó trách năm đó Huyền Giáp Vệ có thể bị chặn tại Ngân Hà. Nghĩ đến đây, Long Tuyền chợt giật mình, nói:

“Không đúng! Nếu thần sông đó đã sớm thành oán linh, làm sao Đại Sở cho đến nay còn chưa bị diệt vong?”

Phải biết, oán linh càng mạnh thì sát tính cũng càng mạnh, càng khát máu. Đối với bọn chúng, mạng người không khác nào chất dinh dưỡng, nào có thể nhịn được? Đại Sở lại sống phụ thuộc vào sông Ngân, nếu như từ hơn ba mươi năm trước, đã có một oán linh cư ngụ trong sông, không lý nào đến nay nước Sở vẫn còn có thể tồn tại.

Nghiêm Quảng đáp:

“Đấy! Phụ vương khi đó cũng tính đợi cho oán linh tác oai tác quái thì quay lại diệt Sở, nên mới tạm lui binh. Nào ngờ đám hoàng thất Đại Sở đó quá khốn khϊếp!

“Các ngươi biết không? Về sau quân sư mới điều tra được, bọn chúng thế mà tìm vớt được xác của thần sông, rồi đem đầu đi chấn yểm ở thượng lưu bên bờ lở, còn thân thì chấn tại hạ lưu phía bờ bồi! Lại mời cả đạo môn về bày trận pháp, phật môn về tụng kinh. Đám rùa rút đầu đó bày mưu bào mòn dần hận ý của oán linh đi, chỉ để lại bản năng bảo vệ địa bàn, biến ả thành thần thủ vệ cho bọn chúng!”

Nghiêm thân vương càng nói càng hăng, thêm mắm dặm muối, phun nước bọt phì phì. Quách Bình Minh lúc này lại cau mày, hỏi một câu:

“Thế nhưng nếu qua nhiều năm bị bào mòn như vậy, đáng lý ra sức mạnh của oán linh cũng phải bị sụt giảm chứ? Chả lẽ bọn chúng không sợ một khi oán linh đó yếu đi, sẽ không cản nổi Huyền Giáp Vệ của chúng ta nữa hay sao?”

Long Tuyền dường như cũng có ý này, ngờ vực nhìn Nghiêm Quảng, cũng gần như quên mất thành kiến đối với y. Nghiêm thân vương liền nói:

“Thì đấy! Thế nên nước Sở mới có Mẫu Hà đạo, mới có nạn sen máu hàng năm! Ả thần sông xấu số kia bị hoàng thất Đại Sở nuôi như một con chó giữ nhà!”

Tất nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của Nghiêm Quảng, còn thực hư nạn sen máu ra sao lại là câu chuyện để sau này sẽ kể.