Tạ Thiên Hoa nói:
“Sợ lão sao?”
Nói đoạn, không chờ cho tên tướng mây đen công tới, cô nàng đã dành trước một bước. Chỉ thấy Tạ Thiên Hoa bỗng nhiên vung tay, Thanh Sắc thần quang hội tụ trên đầu ngón cái, đoạn hóa thành hai luồng kiếm khí bắn gấp về phía kẻ địch.
Đây chính là chiêu Bá Kiếm – Song Kiếm Hợp Bích mà cô nàng đã sử dụng để đối đầu với Lạc Thủy Thanh – Nhâm Ngã Cuồng trong Thương Lan Kiếm Vực.
“Thần thông không tệ, đáng tiếc tu vi quá thấp!”
Một đòn này của cô nàng lao đến rất nhanh, cơ hồ chỉ cần một hai cái hô hấp là có thể bắn trúng tên tướng giáp đen của Đỗ Trạng Nguyên. Thế nhưng dưới thần thức của cường giả Vụ Hải, chút chuyện con con này làm sao làm khó nổi lão? Tạ Thiên Hoa vừa phát kiếm thì lão đã động thủ, có thể nói là phát sau mà đến trước. Bá Kiếm vừa bay ra được một phần ba thì hắc giáp tướng quân đã phi tới, tay vung tia chớp chẳng khác nào một ngọn cương giản.
“Đom đóm lại dám tranh sáng với vầng trăng? Bây giờ mau mau khoanh tay chịu chết, lão phu có thể thưởng ngươi được toàn thây!”
Đỗ Trạng Nguyên cười đầy vẻ đắc ý.
Vừa nói dứt câu, thì lôi bổng giản đã va chạm với kiếm quang. Chỉ nghe đánh “ầm” một cái, mặt hồ sóng cuộn sôi trào bắn tung lên không trung đến ba bốn trượng có dư.
Đỗ Trạng Nguyên đưa tay áo che mặt, chắc mẩm Tạ Thiên Hoa trúng một đòn này của lôi tướng không trọng thương thì cũng tê bại cả người, không phải một thời ba khắc có thể hồi phục.
Thế nhưng, lúc màn nước hạ xuống, lão mới trố mắt ra nhìn.
Không có người.
Đỗ Trạng Nguyên lập tức thả thần thức ra cảm ứng, bấy giờ mới phát hiện té ra ban nãy Tạ Thiên Hoa lợi dụng cột nước bắn tung bèn tiềm phục trong lòng hồ, bấy giờ đang bơi như một con cá trạch đến chỗ con thuyền nơi Nghiêm lão bị trói.
Hẳn nhiên, sau khi lột được thông tin từ mồm lão, cô nàng cũng không định ham chiến, định nhân lúc Đỗ Trạng Nguyên giật mình cứu Nghiêm lão rồi bỏ chạy.
Tạ Thiên Hoa có thể đoán được thế lực sau lưng lão không dám ngang nhiên đuổi gϊếŧ mình, chỉ có thể làm trong bóng tối. Bằng không, Đỗ Trạng Nguyên chẳng việc gì phải hẹn cô nàng đến hồ Thiên Lệ, cứ đường hoàng đến quán trọ ra tay là được.
Thế nên...
Chỉ cần Tạ Thiên Hoa đưa được Nghiêm lão về thành, Đỗ Trạng Nguyên chưa hẳn đã dám làm gì hai người bọn họ. Đối đầu với một kẻ tu vi cao hơn nhiều, cô nàng cảm thấy kết quả này đã nằm ngoài dự đoán của bản thân rồi.
Tạ Thiên Hoa tóm được vào bả vai Nghiêm lão, giằng đứt Quỷ Đằng đang trói, sau đó tung cánh muốn bay xuống núi. Chợt sau lưng cô nàng có tiếng gì nghe réo rắt như tiếng tiêu cất lên, lại cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Trong đầu, Tạ Thiên Hoa dường như linh cảm được một mối nguy cơ đang hiện hữu, tiến sát sau lưng mình càng ngày càng gần.
Cô nàng không quay đầu, vung tay vãi ra một toán hàng trăm đạo Thanh Sắc thần quang được nén lại còn cỡ quả thông, lao vun vυ't muốn giáng xuống mặt nước. Chỉ nghe thấy vô số những âm thanh bôm bốp vang lên, đám đạn kiếm giống như va phải một bức tường vô hình mà thi nhau phát nổ.
Bấy giờ, cảm giác ớn lạnh sau lưng cũng biến mất, song Tạ Thiên Hoa vẫn chẳng thể nào vui nổi, hai hàng chân mày lá liễu tiếp tục khẽ nhíu lại.
Bởi... cảm giác nguy cơ hãy còn tồn tại lù lù, chẳng khác nào một tảng đá đè nặng trong lòng cô nàng.
Té ra, thứ vừa đuổi theo đánh sau lưng Tạ Thiên Hoa chính là những cỗ ám kình Đỗ Trạng Nguyên giấu vào ngọn sóng đầu tiên. Sau khi con sóng xô không trúng đích, những luồng hạo nhiên chính khí này không hề tán đi, mà từ từ tiềm phục vào trong nước, chỉ chờ một hiệu lệnh của lão là ngóc đầu dậy tập kích một đòn trí mạng.
Cô nàng bay chưa được một quãng, vừa mới rời khỏi mặt hồ thì bỗng nhiên Nghiêm lão giật bắn người dậy, như một con rối bị người ta giật dây. Lão nâng chưởng, từ trong tay áo rút ra một con dao, tống cho Tạ Thiên Hoa một đòn ngay vào mạng sườn. Lưỡi dao cắm ngập sâu lút cán, cô nàng chỉ kịp kêu “á” một tiếng, theo bản năng đánh trả lại một chưởng rồi cả hai cùng đâm sầm vào một thân cây tùng.
Nghiêm lão thổ huyết, nôn ra một đám chữ đen, gặp gió lập tức tiêu tán.
“Hạo... nhiên... chính khí?”
Tạ Thiên Hoa ôm vết thương, chỉ cảm thấy cả người dần dần tê bại. Cô nàng thân là Thanh Tước, sinh mệnh lực mạnh hơn con người bình thường, một nhát dao này không phải vết thương chí mạng với cô nàng. Thế nhưng hiển nhiên kẻ giật dây Nghiêm lão đánh lén cũng biết, nên cố tình bôi chất độc lên lưỡi dao.
“Bất ngờ hay không?”
Đỗ Trạng Nguyên cười gằn.
Tạ Thiên Hoa ho ra một búng máu, ngước mắt lên, cười khổ:
“Hóa ra đây chính là cái gọi là Lễ học của các người. Thần công gò bó nhân tâm, khống chế thần trí, là ta sơ ý rồi.”
Tam Tuyệt đại nho Đỗ Ngọc Trai lấy Thư, Nhạc, Lễ thành danh, cô nàng đã qua chiêu với Nhạc ban và Thư ban, duy chỉ có Lễ ban là không xuất hiện. Té ra đây mới là con rắn độc nấp trong bóng tối, nhân lúc không ai ngờ đến nhất cắn cho cô nàng một đòn trí mạng.
Đỗ Trạng Nguyên cười khùng khục, nói:
“Oán hận sao? Phẫn nộ sao? Khà khà! Hồi hôm nhà ngươi phách lối lắm mà? Bây giờ tiếp tục hất hàm vênh mặt lên xem nào?”
Vừa cười, lão vừa đưa tay tát vào mặt Tạ Thiên Hoa một cái, chưởng ấn hằn đỏ cả đôi gò má. Chưa đã tay, Đỗ Trạng Nguyên lại lấy chân dí lên mặt cô nàng, đạp Tạ Thiên Hoa ngã xuống đất. Lão vừa di chân, vừa nói:
“Không tài nào mở được túi chứa đồ lấy pháp bảo hộ thân ra phải không? Bất lực lắm đúng không?”
Đỗ Trạng Nguyên trợn mắt, thè lưỡi ra, liếʍ vết máu trên bàn tay mình. Hiện tại lão đắc thắng, bao nhiêu cái xấu xa bỉ ổi của nhân tính đều bộc lộ rõ mồn một, nào còn chút xíu gì danh dự của cái kẻ làm thầy thiên hạ?
“Chậc chậc. Khuôn mặt xinh thế này, đưa đi tặng thì cũng đáng tiếc thật. Hay lão phu sưu hồn nhà ngươi xong thì nhờ nhị đệ sử dụng Lễ học thần thông để ngươi theo làm thư đồng cho lão phu nhỉ?”
Chớ nhìn Đỗ Trạng Nguyên lúc lên đường vênh váo đắc ý mà nhầm.
Thực ra, lão đã lên một kế hoạch rất chi tiết tường tận để hạ Tạ Thiên Hoa, có thể nói là vạn vô nhất thất. Trước là bắt Nghiêm lão, để Đỗ Bảng Nhãn dùng Lễ học thần thông khống chế lão. Sau lại nhờ Đỗ Thám Hoa viết cho một bức thư pháp, ngôn xuất pháp tùy, cấm chỉ phong bế túi chứa đồ.
Thậm chí còn cẩn thận sử dụng Nhuyễn Cân Đoạn Cốt tán lão vẫn thường dùng lúc cần làm chuyện bỉ ổi bôi lên lưỡi dao.
Cuối cúng lại thực hiện liên hoàn kế, cục trong cục, chỉ để Nghiêm lão thành công đánh lén Tạ Thiên Hoa một đòn.
Người nào không biết, khéo còn tưởng kẻ tu vi ngũ cảnh là lão, mà Tạ Thiên Hoa mới là người có tu vi đạp vào Vụ Hải trong trận đấu lần này.
Ngay từ đầu chiếm lợi tu vi, kẻ hữu tâm tính toán người vô ý, cho dù cô nàng có thông minh cỡ nào thì cũng sẽ trúng chiêu của lão. Mà quả đúng như ý đồ của Đỗ Trạng Nguyên, Tạ Thiên Hoa sập bẫy, bây giờ rơi vào trong tay lão mặc lão chà đạp thật.
Đỗ Trạng Nguyên rùng mình, trên mặt đầy vẻ du͙© vọиɠ, khuôn mặt già đỏ lựng lên như tích máu. Bấy giờ Tạ Thiên Hoa hai mắt ầng ậng nước, trong đáy mắt hiện rõ vẻ sợ hãi, quả thực là dụ hoặc cực lớn của lão. Đỗ Trạng Nguyên thích nhất là nhìn thiếu nữ lực bất tòng tâm, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn lão trước khi bị lão chà đạp. Đôi má tích máu theo lão mà nói thì đẹp hơn tất thảy mọi loại má hồng trên đời.
Nếu không phải ái ngại Kiều Minh Long thì chắc có lẽ lão cũng chẳng tự kiềm chế nổi thằng đệ tử giữa hai chân của mình được.
Đỗ Trạng Nguyên hít sâu, nói:
“Thôi, đêm dài lắm mộng. Lão phu bây giờ sưu hồn nhà ngươi, sau đó thì... nguyệt hắc phong cao. Ha ha ha!”
Vừa liếʍ môi một cái, lão lại vừa đưa tay tới. Thần hồn chi lực đã ngưng tụ trong chưởng tâm, chỉ chờ xông vào huyệt Thiên Linh của Tạ Thiên Hoa bắt đầu lục lọi ký ức.
Bỗng nhiên...
Một ánh sáng... mà cũng chẳng biết có thể gọi là ánh sáng hay không, vì nó có màu đen kịt. Chỉ biết là chùm hắc quang bỗng nhiên bắn phá khoảng không, chiếu vào thần hồn chi lực lão ngưng tụ ở lòng bàn tay. Tức thì... dị biến phát sinh.
Thần hồn chi lực của lão dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà hóa đen lại, theo cánh tay lan tràn khắp người, giống như muốn lây lan khắp cả hồn phách lão vậy.
“Đây... đây là...”
Đỗ Trạng Nguyên ôm tay, lui lại, rú lên một tiếng. Từ chỗ thần hồn chi lực đen kịt trong lòng bàn tay, một cảm giác thối rữa và mục nát lan tràn khắp cả thức hải và linh hồn lão, khiến lão muốn gào thét, muốn rên xiết mà không thốt ra được một tiếng hét nào.
Tạ Thiên Hoa bỗng nhiên vùng dậy, quát:
“Là tử kỳ của lão, con chó già khốn kiếp!”
Nói đoạn, Thanh Linh tiễn đã ngưng tụ, nhè thẳng vào mắt lão mà bắn. Đỗ Trạng Nguyên lúc này bị dọa hồn vía lên mây, cũng chẳng hơi đâu mà thắc mắc vì sao bỗng dưng con gà lên đến tận mâm rồi còn đứng dậy muốn mổ lão một cái được. Chỉ biết lúc này Thanh Sắc thần quang ngưng tụ thành mũi tên dài đã lao vun vυ't tới, giống như không xỏ xuyên qua đỉnh đầu lão thì không thôi.
Trong lúc nguy ngập, bỗng nhiên Đỗ Trạng Nguyên vặn mình, dùng một góc độ quỷ dị né được một mũi tên đòi mạng. Thế nhưng Thanh Linh tiễn vẫn kịp bắn sượt qua má, xỏ xuyên qua tai. Lập tức, bên mà và lỗ tai lão bị tịnh hóa thành khói nhạt, lộ ra cả xương răng lởm chởm.
Dưới trăng, cảnh tượng quái dị mười phần.