Đến khi Phong Vũ Thần quay lại giường cũng đã hơn hai giờ sáng, anh nhẹ nhàng lên giường, gối đầu Kiều Mẫn Hi lên tay, âu yếm ôm lấy cô vào lòng ngủ một giấc thật ngon…
Trong khi Kiều Mẫn Hi thì kiệt sức, không biết đã ngủ từ lúc nào, nhưng khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc ngay lập tức hút đầu vào lòng Phong Vũ Thần mà ngủ ngon lành…
Sáng hôm sau cả hai thức dậy từ sớm, vào nhà tắm sửa soạn thay quần áo xong thì bước xuống nhà…
Cùng nhau dùng bữa sáng, sau đó thì lên chiếc BMW màu đen bóng loáng phiên bản giới hạn…
Hôm nay Phong Vũ Thần sẽ đưa Kiều Mẫn Hi đi đến một nơi rất đặc biệt với mình, nên anh đã quyết định sẽ tự mình lái xe đưa cô đi mà không cần đến con kì đà như trợ lý Cao…
Chiếc xe cứ như vậy chạy nhanh vun vυ't trên đường, băng qua bao nhiêu khúc cua, bao nhiêu chiếc xe, cứ như vậy bên trong xe vẫn một bầu không im lặng…
Do cuộc vận động mạnh hôm qua mà đến tận bây giờ Kiều Mẫn Hi vẫn còn cảm thấy rất mệt, cái eo cứ như chẳng phải là của cô nữa vậy…
Vừa lên xe chạy một lúc thì Kiều Mẫn Hi đã ngủ híp đi, Phong Vũ Thần cẩn thận lấy áo vest của mình khoác lên người cô, vì sợ cô lạnh, anh còn chu đáo hạ ghế ra sau để cô được ngủ thoải mái hơn…
Chiếc xe cứ chạy băng băng trên đường, khoảng đến chín giờ thì mới đến nơi, chiếc xe dừng lại ở một cánh cổng được làm bằng sắt rất lớn…
Nhà họ Phong tuy gia thế hiển thách, nổi tiếng khắp cả nước nhưng biệt thự họ Phong lại được xây dựng tại một vùng đất khá xa với thành phố S xa hoa hào nhoáng kia…
Phía cổng được bảo vệ canh gác rất nghiêm ngặt, chỉ những chiếc siêu xe có kí hiệu riêng của nhà họ Phong thì mới được vào…
Bảo vệ vừa nhìn thấy xe của Phong Vũ Thần thì ngay lập tức nhận ra ngay, nhanh chóng mở cửa để anh chạy vào…
Phong Vũ Thần từ từ lái xe vào trong, muốn vào đến biệt thự họ Phong phải đi qua một khu đất rộng lớn, nơi này được xây dựng làm sân gôn, dọc theo hai bên đường được trồng rất nhiều loài hoa khác nhau…
Vừa lái xe vào Phong Vũ Thần nhẹ nhàng lay người Kiều Mẫn Hi dậy, để cô có thể ngắm nhìn cảnh sắc đầy thơ mộng, tươi đẹp của nơi này…
“Tiểu Hi, tỉnh dậy đi, chúng ta đến nơi rồi…”
“Hửm, đến rồi sao…”
Kiều Mẫn Hi giật mình tỉnh dậy, lấy hai tay xoa xoa hai mắt của mình đáp lời Phong Vũ Thần…
“Ừm dậy đi, mau nhìn ra bên ngoài…”
Phong Vũ Thần vừa nói vừa cho xe chạy chậm chậm lại, còn chu đáo hạ kính xe xuống để cô có thể dễ dàng nhìn rõ cảnh sắc bên ngoài hơn…
Kiều Mẫn Hi ngay lập tức ngồi thẳng dậy, ghế cũng được Phong Vũ Thần giúp cô chỉnh lại, cảnh sắc bên ngoài làm cho Kiều Mẫn Hi không khỏi khỏi hốt lên ngạc nhiên…
Bên ngoài có rất nhiều loài hoa màu sắc khác nhau, những chú bướm nhỏ bay lượn xung quanh những cánh hoa mới nở, mùi hương ngan ngát cả một khúc đường…
Ánh nắng lấp lánh buổi sớm làm tan chảy những giọt sương đêm qua còn đọng lại trên những cánh hoa, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, làm cho những cánh hoa không thể bám nổi nữa mà rơi xuống…
“Đẹp quá đi mất…”
“Thích không…”
“Thích lắm…”
“Nhưng chúng ta đang ở đâu vậy…”
“Không cần phải gấp em sẽ biết ngay thôi…”
“Từ lúc nào mà anh lại trở nên thần bí như vậy hả…”
Phong Vũ Thần nhếch môi cười nhẹ, tạo nên một đường cong quyến rũ mà đáp lại lời cô…
“Không biết nữa, nhưng chắc là lúc chúng ta kết hôn đến giờ thì phải…”
“Được lắm, vậy anh còn chuyện gì giấu em hả, khai mau nếu không tối nay ra phòng khách ngủ cho em…”
“Không anh có chuyện gì giấu em cả, ngoại trừ nơi chúng ta sắp đến…”
“Vậy còn không mau nói…”
“Không nói…”
“Hứ…”
Kiều Mẫn Hi giận dỗi quay mặt ra bên ngoài chẳng thèm nhìn đến Phong Vũ Thần nữa…
Trong khi Phong Vũ Thần thì mĩm cười vui vẻ, yêu sao cái dáng vẻ giận dỗi này của Kiều Mẫn Hi, chứ không phải dáng vẻ lạnh lùng xa cách kia của cô khi làm việc…
“Được rồi, đừng giận dỗi nữa, chúng ta đến rồi…”
Chiếc xe từ từ dừng lại trước cửa một căn biệt thự to lớn, phía trước được xây dựng đài phun nước, hai bên trồng rất nhiều cây to, phía dưới đám cỏ xanh mươn mướt, có thể nhìn ra được tất cả đều được chăm sóc rất kỹ càng…
Phong Vũ Thần bước xuống chỉnh lại áo, bước qua bên ghế phụ theo thói quen mở cửa để cô bước xuống, chu đáo dùng tay che chắn phía trên để đầu cô không bị đυ.ng vào nóc xe…
“Nơi đây là…”
Kiều Mẫn Hi ngạc nhiên về độ xa hoa ở đây, lên tiếng hỏi…
“Vào trong em sẽ biết…”
Phong Vũ Thần mĩm cười đắc ý nắm tay cô đi vào bên trong, mọi hành động giống như rất quen thuộc với nơi này…
Trong khi đó bên trong lại không thề biết hôm nay cháu dâu sẽ đến đây, ông nội Phong và ba Phong thì vui vẻ ngồi đánh cờ trong phòng khách…
Trong bếp thì mẹ Phong và cô Phong Yên Nhi thì cười nói vui vẻ cùng nhau chuẩn bị bữa trưa cho cả gia đình…