Chương 2.3: Chồng trừng phạt vợ nɠɵạı ŧìиɧ (đóng vai H)
Editor: L’espoir
*
Đút một cây vào.
“A...” Cơ thể bị lấp đầy toàn bộ, gậy thịt khổng lồ phá vỡ từng tầng từng lớp thịt mềm để cắm vào chỗ sâu nhất, Quý Thư Khanh phát ra nức nở như mèo con.
Âm huyệt của cô vừa nhỏ vừa chặt, dươиɠ ѵậŧ của Lục Cảnh Thời thì vừa to vừa thô, nhất là qυყ đầυ của hắn, giống như một quả trứng to đầy, so với thân dươиɠ ѵậŧ thì cực kỳ to.
Dươиɠ ѵậŧ không phù hợp luôn mang đến cho cô một cảm giác đang bị dã thú xâm chiếm, huyệt nhỏ căng trướng khi bị nhồi nhét, cơ thể giống như bị gậy thịt lớn bổ ra đâm xuyên qua.
Lục Cảnh Thời còn khó chịu hơn Quý Thư Khanh.
Huyệt nhỏ của cô cắn hắn lợi hại, giống như có vô số cái miệng nhỏ vừa nóng vừa ướt đang quấn lấy gậy thịt, qυყ đầυ và mắt ngựa đều được bú ʍúŧ thật cẩn thận.
Huyệt thịt mềm mại trơn ướt quấn chặt lấy từng bộ phận của dươиɠ ѵậŧ, bú hắn siết chặt hắn từng chút một, mỗi lần động đậy đều rất khó khăn.
“Huyệt da^ʍ, mới cao trào xong còn chặt như vậy, ăn dươиɠ ѵậŧ của chồng không buông, là muốn kẹp đứt chồng sao? Đúng là thiếu đυ.!”
Lục Cảnh Thời khàn giọng nói.
Cũng may lực lượng nòng cốt của hắn đủ, một tay xoa nắn mông trắng như tuyết mềm mại của Quý Thư Khanh, tay còn lại bóp eo nhỏ của cô, Lục Cảnh Thời ưỡn lưng bắt đầu di chuyển.
Hắn đã sớm nhịn đến cực hạn, dươиɠ ѵậŧ đỏ tía nổi lên từng đường gân xanh nhanh chóng tàn nhẫn đâm vào không chút kiềm chế.
Mỗi lần qυყ đầυ cực lớn đâm vào hoa tâm, dươиɠ ѵậŧ thô to kéo căng huyệt nhỏ, cắm vào mạnh bạo như đang trút giận.
Quý Thư Khanh bị cắm tới nhũn ra, miệng cô vô thức rêи ɾỉ.
Cảm giác toàn thân đều đang tập trung vào huyệt nhỏ của cô, thân trên bị gậy thịt chậm rãi đẩy về phía trước, khi cơ thể tiến gần đầu giường lại bị kéo trở về dùng dươиɠ ѵậŧ tiếp tục làm mạnh.
Tiếng nước ‘phụt phụt phụt’ vang vọng trong không khí, Quý Thư Khanh bị tiếng dươиɠ ѵậŧ đu. kêu la không ngừng, không khép miệng lại được.
Ngay cả nuốt nước miếng cô cũng không nuốt kịp, nước bọt sáng ngời chảy xuống khóe miệng, chỉ chốc lát sau cơ thể mềm mại lại run lên vì cao trào.
Huyệt thịt đang ngậm gậy thịt gần như co rút lại, Lục Cảnh Thời bị kẹp phải kêu rên, miệng tinh thiếu chút nữa đã thất thủ, cũng may hắn cắn răng nhịn xuống.
Quý Thư Khanh mệt đến liên tục thở dốc, yếu ớt nằm sấp trên ga trải giường.