Tôi Muốn Ly Hôn Với Nam Ngựa Đực

Chương 1: Trọng sinh

Giống như rất nhiều buổi sáng trước kia, Mộc Khả Gia là vì bị xoa vυ' mà tỉnh dậy, cô mở mắt ra rồi nhìn chằm chằm vào động tác của bàn tay đang chạm vào nơi nhạy cảm của bản thân. Nhất thời không biết chính mình đang ở chỗ nào, cô liền lôi bàn tay to từ trong áo ngủ rút ra.

Người phía sau cũng vì động tác này của cô mà tỉnh lại, bất mãn mà đem bàn tay đưa lại vào trong áo ngủ, nặng nề mà mơn trớn cặρ √υ'. Thanh âm có hơi khàn khàn vang lên bên tai cô: "Tỉnh rồi?"

Ngay sau đó liền xoay người Mộc Khả Gia lại, để cô đối mặt với bản thân. Một tay khác thì đưa xuống phía dưới cởϊ qυầи của cô ra.

Thời điểm làm loạt động tác liên tiếp này, mắt anh còn nhắm chặt lại, hẳn là vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh. Chẳng qua chỉ là hành động theo bản năng mà thôi.

Khoảnh khắc thấy rõ được dung mạo của người phía sau, tim của Mộc Khả Gia bỗng nhói lên một chút, cả người tràn ngập hận ý.

Nghiêm Lật!? Trong đầu cô xuất hiện cái âm thanh kêu gào mình phải gϊếŧ hắn! Gϊếŧ hắn!

Nếu người đàn ông kia giờ phút này mở mắt ra, khẳng định có thể nhìn thấy khuôn mặt của Mộc Khả Gia chỉ toàn là thù hận.

Người kia kiên định kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống.

Tiếp theo lại tách hai chân cô ra, ngón tay vói vào trong bướm xinh ướt đẫm.

Cảm giác được nơi đó ướŧ áŧ, côn ŧᏂịŧ sưng to của người đàn ông liền gấp không chờ nổi mà cắm vào thân dưới của Mộc Khả Gia. Người kia thở dài thỏa mãn. Tiếc là Mộc Khả Gia giờ đây không thể nào vui nổi.

Cô thống khổ cau mày, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh khác nhau, lúc thì là cảnh tượng Nghiêm Nhứ đang chìm trong biển lửa hướng cô kêu cứu, lúc thì lại là dáng vẻ Nghiêm Lật ôm hoa hồng, vẻ mặt ôn nhu mà đứng trước mặt cô.

"Mẹ, mẹ."

"Tiểu Nhứ."

"Xin chào, anh là Nghiêm Lật."

"Mộc Khả Gia, anh thích em, chờ em lớn lên chắc chắn anh sẽ cưới em về."

Mọi thứ cứ đan xen lẫn nhau! Đau đầu quá!

Lúc này, vật thô to của người đàn ông hung hăng mà đẩy một cái. Anh cũng không vội vã kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mà là ở trong thân thể của Mộc Khả Gia chậm rãi cọ xát. Sau đó lại cúi đầu muốn hôn môi cô, ai ngờ được lại hôn được một khuôn mặt toàn là nước mắt.

Người đàn ông dừng động tác lại, khẩn trương mở mắt ra nhìn Mộc Khả Gia: "Làm sao vậy, bảo bảo, anh làm em đau sao."

Mộc Khả Gia không nói gì, hai mắt vô hồn mà nhìn chằm chằm vào ngực người đàn ông, cứ thế mà rơi lệ.

Cô như vậy khiến người kia vô cùng sợ hãi, du͙© vọиɠ cũng theo đó mà tiêu tán, anh rời khỏi thân thể của cô, gắt gao đem cô ôm vào trong ngực, trấn an nói: "Thực xin lỗi, bảo bảo, là anh không tốt, làm em mệt mỏi rồi...."

Một bên nói chuyện, một bên ôn nhu giúp cô mát xa eo, Mộc Khả Gia vẫn không có phản ứng gì, cứ tiếp tục khóc.

Năm phút đồng hồ sau, người đàn ông kia hôn một cái ở trên trán cô, sau đó rời khỏi phòng ngủ.

Mộc Khả Gia ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy đồng hồ điện tử đặt ở đầu giường đang hiển thị là 6:50, ngày 10 tháng 6, năm 20XX.

Sao lại thế này!

Cô cầm điện thoại di động lên, đôi tay run run, xem xét ngày tháng hôm nay trên network, quả nhiên không phải giả!

Thời điểm giao diện trang web hiện ra, Mộc Khả Gia ôm di động vừa khóc vừa cười.!

Cô thật sự trọng sinh rồi! Thật sự quay trở lại mười bảy năm trước!

Cô không có cùng Nghiêm Lật kết hôn, cũng chưa từng hạ sinh Nghiêm Nhứ, Nghiêm Nhứ còn chưa bị bắt cóc, hiện tại con bé cũng chưa bị "thiêu chết".

Nghĩ đến Nghiêm Nhứ, tâm Mộc Khả Gia liền trở nên đau nhói, đau đến mức không thở nổi, cô nhớ rõ bản thân cùng con gái bị bắt cóc đến một vùng hoang vu hẻo lánh, bọn bắt cóc muốn gϊếŧ con tin nên định thiêu chết hai mẹ con cô, Nghiêm Nhứ còn sợ hãi trốn ở trong lòng cô kêu "Mẹ, mẹ ơi".

Chỉ là giây tiếp theo tỉnh lại, sao cô lại ở trên giường Nghiêm Lật! Còn trở về năm mười tám tuổi nữa chứ!

Mộc Khả Gia đứng trước gương trong nhà vệ sinh cởϊ qυầи áo, thân thể ngây ngô được dấu vết tìиɧ ɖu͙© che kín, cặρ √υ' đang trong thời kì phát dục tràn ngập dấu hôn đan xen dấu tay, hiện tại chính mình quả thật còn rất nhỏ, ngũ quan mang theo nét phúng phính của trẻ con còn chưa có nẩy nở.

Cô vừa tắm rửa, vừa sắp xếp lại ký ức hai đời của bản thân.

Đời trước, sau khi tốt nghiệp đại học rồi đi làm Mộc Khả Gia mới biết đến Nghiêm Lật. Năm cô 22 tuổi thì quen biết anh ta, nửa năm sau hai người trở thành bạn thân, 25 tuổi cùng Nghiêm Lật kết hôn. Khi đó anh đã 30 tuổi rồi, khó trách vừa nãy khi nhìn thấy Nghiêm Lật, cô lại cảm thấy xa lạ đến vậy. Vốn dĩ, cô chỉ từng gặp qua Nghiêm Lật "trẻ tuổi" như vậy trên ảnh chụp mà thôi.

Thế nhưng, đời này, kí ức về mười tám năm nay trong trí nhớ của cô cùng đời trước hoàn toàn bất đồng, đầu tiên cô quen biết Nghiêm Lật sớm hơn tận bảy năm. Nghĩ đến Nghiêm Lật ở thời điểm cô chỉ mới 15 tuổi liền thông đồng chính mình với anh ta yêu sớm, trong lòng Mộc Khả Gia càng thêm phỉ nhổ.

Mười năm tuổi! Anh vẫn có thể hạ thủ được à!

Mộc Khả Gia cười lạnh, Nghiêm Lật là một người đàn ông trọng dục (*coi trọng tìиɧ ɖu͙©), đối với bản thân cô năm 15 tuổi anh ta trừ bỏ không làm đến bước cuối cùng, mặt khác chỗ nào nên thân nên sờ thì đều làm hết cả rồi. Năm đó, Mộc Khả Gia vừa thi đại học xong, thật vất vả mới chờ đến khi kết thúc, vừa ra khỏi trường thi, Nghiêm Lật liền vội vàng mang cô tới chung cư của anh ta, suốt ba ngày hai người cũng chưa ra khỏi cửa. Rốt cuộc, chờ đến năm cô 18 tuổi, anh ta hẳn là có một rổ du͙© vọиɠ không phát tiết được.

Cầm thú! Ngựa đực!

Chửi rủa Nghiêm Lật xong, Mộc Khả Gia lúc này mới bắt đầu suy xét đến tương lai của bản thân.

Nếu đã được trọng sinh, vậy cô nhất định phải đến chiếm hết tiên cơ (* cơ hội trời ban).

Cô cùng Nghiêm Nhứ bị bắt cóc không phải là lỗi của Nghiêm Lật, nhưng cùng bị bắt cóc với hai mẹ con cô còn có thanh mai trúc mã của anh ta và cả con gái của vị thanh mai kia nữa.

Nghiêm Lật cứu hai mẹ con bọn họ đầu tiên, sau đó, lửa càng lúc càng lớn, Nghiêm Nhứ ở trong lòng cô thống khổ mà khóc lớn. Cô không trách Nghiêm Lật không lựa chọn bản thân, nhưng cô lại không thể tha thứ cho việc Nghiêm Lật không ưu tiên cứu Nghiêm Nhứ trước. Con bé trước lúc hít thở không thông còn đang đợi người cha mà mình yêu thương nhất đến đón.

Một đời này cho dù có thế nào đi nữa, cô nhất định cũng phải bảo vệ Nghiêm Nhứ cho thật tốt.

Thời điểm Mộc Khả Gia vừa tắm rửa xong, đang đứng ở trước cửa tủ quần áo thay đồ, Nghiêm Lật vừa lúc đẩy cửa phòng ngủ ra, bước vào gọi cô đi ăn sáng, nhìn thấy thân thể trần trụi của cô, hạ thân anh ta ngay lập tức căng thẳng, ánh mắt tối sầm.

Mộc Khả Gia cầm nội y trong tay vừa định mặc vào, Nghiêm Lật từ sau lưng liền ôm lấy, sắc tình mà vuốt ve vυ' cô, môi anh ngậm lấy vành tai tinh xảo của cô, hàm hồ nói: "Bảo bảo, anh muốn....Buổi sáng còn chưa có đút no em..."

Mộc Khả Gia trợn trắng mắt: "Đúng là đồ tinh tẫn nhân vong.""

(*Tinh tẫn nhân vong: lao lực quá độ mà chết, kiểu làʍ t̠ìиɦ nhiều quá nên chết ấy")

Nghiêm Lật trầm thấp cười ra tiếng: "Chết ở trên người của em cũng không phải không được."

Mộc Khả Gia cạn lời.

Hai tay Nghiêm Lật xoa cặρ √υ' mềm mại của cô, thỏa mãn nói:"Bảo bảo vẫn còn nhỏ, anh xoa cho nhỡ đâu lại to lên thì sao."

Mộc Khả Gia không muốn để ý đến anh, chỉ lấy tay đẩy ra.

Nghiêm Lật thuận thế cầm tay nhỏ của cô lên, vùi vào đũng quần của mình, quả nhiên anh đã cầm tay cô chạm vào côn ŧᏂịŧ của bản thân.

Trước khi Mộc Khả Gia kịp mở miệng cự tuyệt, Nghiêm Lật ngoài dự đoán lại buông cô ra: "Trước buông tha em, Lục Sở Tuấn mới khai trương một khách sạn, mời chúng ta đi suối nước nóng hưởng thụ, em thu thập một chút, tối nay đến đó ở một đêm."

Giữa trưa, Mộc Khả Gia cùng Nghiêm Lật đi vào khách sạn, đoàn người đang chờ bọn họ đến để ăn cơm trưa.

"Gia Gia."

Mộc Khả Gia vừa bước xuống xe liền nghe được có người gọi mình, nhìn qua, là một cô gái gợi cảm, tóc cuộn sóng.