Lục Ly không để lại cái đèn nào cho cô liền đi tới. Đèn hành lang len lỏi qua cửa sổ phòng học, loại hiệu ứng mông lung mơ hồ này, quả thực là không tốt lắm.
Anh đi đến đóng cửa sau lại, làm cho người bên ngoài nghĩ là trong lớp học này đã không còn ai.
Khương Đường xoay người nhìn anh hỏi: “Cậu đóng cửa làm gì vậy?”
Chỉ vật tay thôi mà cậu còn đóng cửa, người khác không biết còn cho rằng trong này đang làm chuyện gì mà không để ngừoi khác nhìn thấy đấy, có bệnh hả.
Lục Ly đi tới, kéo cô tới bức tường đằng sau cửa.
Khương Đường cảm tháy rất lạ lùng, vật tay thôi mà không phải nên ngồi trên ghế, tay để trên bàn sao: “Đến ghế ngồi rồi bắt đầu thôi.”
Hả? Thì ra cậu thích loại tư thế này.
Lục Ly dắt cô lại ghế ngồi, anh ngồi chỗ Triệu Tiến, cô ngồi vào chỗ anh.
Khương Đường giơ tay ra, nhìn Lục Ly hỏi: “Bây giờ bắt đầu được chưa?”
Đèn hành lang xuyên qua thành một vệt sáng yếu ớt, chiếu lên gương mặt cô, giống như được mạ lên một ánh trăng, mờ ảo mà dịu dàng. Lúc cô nói chuyện miệng chậm rãi đóng mở, giống như đang đọc thần chú mê hoặc lòng người.
Lục Ly hơi chồm người lên trước, gần một chút lại gần một chút, gần thêm chút nữa là có thể hôn Khương Đường.
Lục thị đại lang binh pháp hữu vân, xuất binh coi trọng ra đòn trước đánh phủ đầu, người hôn trước là người chiếm thế thượng phong.
*** 先下手为强 ( câu gốc): tiên hạ thủ vi cường ý là ra tay trước thì chiếm thế thượng phong. Ở đây Lục Ly muốn hôn người ta nên tác giả đổi chữ 手 (tay) thành chữ 口 (khẩu = miệng) => 先下口者为强.
Thành công luôn dành cho người có chuẩn bị, anh đã nghiên cứu tư liệu cả một ngày, trong đầu đã mô phỏng vô số lần hiện trường giao chiến của hai bên, thậm chí còn viết một bản ghi nhớ, tổng kết tóm tắt lại kiến thức quan trọng.
Gần thêm một chút, gần thêm chút nữa, đã có thể ngửi được mùi thơm trên người cô rồi.
Vẫn là mùi kẹo gừng ban đầu, vẫn là mùi vị quen thuộc. Cảm giác này giống như uống thuốc, mà cô chính là thuốc giải độc duy nhất.
Bây giờ, anh muốn bắt đầu uống thuốc giải của mình.
Khương Đường dịch người về phía sau nói: “Cậu ghé lại lại gần làm gì, rất không tiện đó. Mười ván thắng bốn, xét thấy thể lực nam nữ chênh lệch, tớ thắng bốn lần coi như tớ thắng, cậu cảm thấy thế nào, đồng ý không?”
Mười ván! Cô gái này, có thể muốn nhiều vậy sao? Làm ngừoi đàn ông của cô ấy, anh đương nhiên sẽ thỏa mãn cô, thõa mãn cô, thõa mãn cô!
Còn phải dịu dàng một chút, bằng không chút nữa cô sẽ đau, Lục Ly cực kỳ quan tâm mà suy nghĩ cho cô.
ANh gật đầu nói: “Được, mười trận.”
Khương Đường giơ tay phải ra, đặt khuỷu tay lên bàn: “Lúc tớ hô bắt đầu, chúng ta sẽ bắt đầu, không được ăn gian đâu đó.”
Lục Ly vô cùng ngạc nhiên nhìn cô đưa tay ra: “Cái này là sách lược gì, tay để ở đây không tiện đâu.”
Khương Đường nhìn anh: “Vật tay không phải đều như vậy sao?” – Nói xong thì tròn mắt nhìn anh, dường như không hiểu lắm anh đang nghĩ cái gì.
Cho nên, nơi này cũng không phải nơi thích hợp để hẹn hò.
Làm Lục Ly nghẹn chết, hận không thể tung ra một chiêu lớn, thôi miên tất cả mọi người trong trường học ngoài trừ Khương Đường, như vậy anh liền có thể làm chuyện mà anh muốn làm.
Hai người xuyên qua hành lang, phía sau có một rừng trúc nhỏ.
Lục Ly kéo Khương Đường, chui vào trong.
Bên ngoài nhìn vào rừng trúc nhỏ này giống như không có đường, sau khi chui vào trong mới phát hiện, cỏ bên trong đã bị ngừoi ta đi qua đạp lên biết bao nhiêu lần.
Đi năm sau bước liền đến giữa rừng trúc, Lục Ly nhìn ra phía ngoài, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá trúc, có ánh sáng yếu ớt len lỏi chiếu vào, nhưng người bên ngoài tuyệt đối không thể nhìn rõ động tĩnh ở bên trong.
Dù cho hai ngừoi ở trong này đánh nhau một trận chỉ cần không phát ra âm thanh, người bên ngàoi cũng không phát hiện. Điều này còn có thể làm cho người ta sinh ra cảm giác kẻ địch ngoài sáng ta trong tối, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Hai người để cặp sách xuống đất, Khương Đường đứng trước một gốc cây trúc to bằng miệng chén, hơi ngửa đầu nhìn chằm chằm Lục Ly: “Cậu muốn làm gì?”
Toàn bộ thân thể Lục Ly chìm trong bóng trúc đang lay động tạo ra dấu vết loang lổ, đôi mắt cũng đang nhìn chằm chằm cô: “Cậu nói xem?”
Lục Ly cảm giác được bản thân mình có thể nhịn đến bây giờ, cũng coi như là một kỳ tích.
Anh hơi cúi đầu thấp xuống, phủ lên môi cô, ngọt ngào mềm mại, giống như cô vậy.
Cô chịu không nổi mà run rẩy, nghênh đón tiết tấu của anh.
Trong hơi thở của anh toàn bộ đều là ngọt ngào thanh mát của cô.
Mấy cái tư liệu nghiên cứu cả ngày kia sớm đã bị anh vứt sau đầu, chỉ còn lại bản năng.
Muốn chinh phục cô, muốn hung hăng chiếm hữu cô.
Không biết trôi qua bao lâu, bên ngoài rừng trúc có tiếng bước chân đi ngang qua, càng lúc càng gần.
Cô cảm thấy hơi mệt, còn sợ bị ngừoi khác phát hiện, nhẹ nhàng đẩy anh, nhỏ giọng nói: “Lát nữa chúng ta đi thôi.”
Anh lại ôm cô lần nữa, cúi đầu hôn xuống, lần này sức lực còn mạnh hơn, không biết mệt mỏi, càng chiến càng hăng.
Lại không biết đã qua bao lâu, ánh sáng đèn pin xẹt qua trong rừng trúc.
Đây là chú bảo vệ đi tuần lần cuối quanh khuôn viên trường, sau đó sẽ khóa cổng.
Chắc là đã hơn mười một giờ, sao thời gian trôi qua nhanh thế này, dường như mới chớp mắt một cái.
Lục Ly lưu luyến buông người trong ngực mình ra, cúi đầu nhìn cô nói: “Đi thôi.”
Khương Đường giơ ngón tay chạm vào khóe môi mình, nhỏ giọng nói: “Lần này, coi như cậu thắng.” – Dừng lại một chút, hỏi tiếp: “Cậu thật sự là lần đầu sao?”
Lục Ly nghe thấy vậy cực kỳ vui vẻ, đây là công nhận kỹ thuật hôn của anh, có phải đại diện cho việc anh dùng chính bản lĩnh đàn ông của mình chinh phục cô gái này hay không.
Xem ra anh tạm thời không cần phải lưu lạc đến vận mệnh bị cô khống chế.
Lục Ly gật đầu: “Ừm, thiên phú trời ban.”
Khương Đường cười cười, nhón mũi chân, nhẹ nhàng hôn lên mặt anh một cái.
Lục Ly đi theo sau lưng cô, giơ tay chạm lên khoe môi mình, hơi sứt da, thật là dã man.
Lúc sắp đến cổng trường, Khương Đường dừng lại, quay đầu lại nói với Lục LY: “Tớ ra trước, cậu đợi lát nữa rồi hẵng ra, tránh để người ta nghi ngờ.”
Sau đso cô lấy trong balo ra một cái áo khoác ngoài mỏng: “Choàng qua thắt lưng đi.” – Ngập ngừng một chút rồi nói: “Lộ hàng.”
Mẹ kiếp.
Bị cô phát hiện rồi.
Lục Ly lén lút tự cảm nhận một chút, lấy balo của mình ở sau lưng xuống, đeo ngược ra trước ngực.
Rất tốt, đã che xong.
“Tối nay có gió nhẹ, lúc cậu đạp xe thì mặc vào đi.”
Khương Đường cười cười, đem áo khoác cất lại vào trong balo. Lục Ly đi sau cô, nhìn cô đi đến cổng trường.
Lúc này đây, còn rất ít học sinh đi ra, chú bảo vệ lấy một quyển sổ nhỏ hỏi: “Em tên gì? Lớp mấy? Về nhà trễ như vậy người nhà biết không?”
Khương Đường nghĩ ngợi đáp: “Em tên Lục Ly, lớ 12/1, bây giờ về nhà.”
Chú bảo vệ ghi chú lại trong sổ, để cô đi ra ngoài.
Hai phút sau, Lục Ly đi đến.
“Học sinh khóa này đều liều mạng như vậy à, học tập đến nửa đêm.” – Chú bảo vệ vừa lấy quyển sổ nhỏ ra vừa hỏi: “Tên gì? Lớp nào? Người nhà có biết không. Nhìn em hơi quen quen, giống em học sinh lớp mười hai thành tích đặc biệt tốt kia thì phải.”
Lục Ly nghĩ nghĩ tar lời: “Đúng ạ, em tên Triệu Tiến, thành tích đặc biệt tốt, cả ngày đều học tập, học đến tận bây giờ luôn ạ.”
Chú bảo vệ vừa ghi lại vừa nói: “Đứa trẻ ngoan, học tập rất quan trọng, nhưng lần sau về nhà sớm chút nhé, nếu về trễ người lớn sẽ lo lắng đấy.”
Lục Ly cười cười: “Dạ, vâng ạ, lần sau nhất định sẽ chút ý, không về muộn như thế nữa ạ.”
Chú bảo vệ gật đầu, nhìn anh nói: “Vậy em mau về đi, cẩn thận đó.”
Lục Ly chào tạm biệt với chú bảo vệ, đeo ba lô đi ra cổng trường, rẽ vào con đường nhỏ.
Khương Đường đang đứng bên tường đợi anh.
Lục Ly đi qua, vừa đem nửa ngừoi cô ôm vào lòng, vừa làm nũng: “Bị cậu làm đau quá này.”
Khương Đường chui ra từ dưới cánh tay anh, kề sát bên tai anh thổi một hơi, dịu dàng nói: “Lần sau, làm cho cậu còn đau hơn.” – Nói xong thì đi về phía xe moto của mình.
Cô đổ lỗi cho sự thiếu kinh nghiệm dẫn đến thất bại lần này của mình. Lần sau, lần sau cô cho rằng mình nhất định có thể thắng. Cô sẽ không dễ dàng nhận thua.
Lục Ly nhìn bóng lưng cô nhảy lên xe huýt sáo một tiếng.
Ai sợ ai!
****
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Ly: Hơn mười ngàn chữ, cuối cùng cũng hôn được một cái. Thật không dễ dàng.
Khương Đườn: Thật không dễ dàng.
Lục Ly: Hình như đã mở ra cánh cửa lớn của thế giới mới.
Khương Đường: Cửa lớn của thế giới mới.
Lục Ly: Hả? Sao vở kịch nhỏ hôm nay lại học theo cách nói chuyện của tớ thế này?
Khương Đường: Bởi vì tớ thích cậu đó~.