Cố Yên nằm trên ghế trong sân thảnh thơi hóng mát, không thể không nói dưới chân núi này thật thoải mái, không cần điều hòa cũng mát mẻ như vậy.
Và ở đây cũng có thể nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời, Cố Yên cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi cô không được ngắm sao.
Triệu Mạt Mạt ở một bên quạt cho cô.
Cố Yên thích ý híp mắt lại, một âm thanh âm đột ngột phá vỡ không gian yên tĩnh.
"Đồ dã chủng, ngươi còn dám trở về?
Nghe được thanh âm này, Cố Yên nhất thời mở mắt ra, nhìn chằm chằm tiểu mập mạp đang ưỡn bụng to trước mắt.
Tiểu mập mạp kia hai tay đút vào eo mình, vẻ mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Triệu Mạt Mạt.
"Dã chung! Ngươi là con hoang không ai ưa, ngươi cũng giống như mẹ của ngươi vậy, đều làm cho người ta cảm thấy ghê tởm."
Tiểu mập mạp hướng về phía Triệu Mạt Mạt làm mặt quỷ, bộ dáng này chính là đoán được Triệu Mạt Mạt không dám làm gì hắn, hơn nữa hắn nhìn thấy Triệu Mạt Mạt không có bất kỳ phản ứng gì càng thêm kiêu ngạo vài phần, thậm chí còn nhặt tảng đá trên mặt đất ném về phía Triệu Mạt Mạt.
Triệu Mạt Mạt hiển nhiên thật không ngờ đối phương lại động thủ, bất ngờ bị ném đá trúng chân trái, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ đau đớn, cô ôm chân trái bị ném trúng không nhịn được ngồi xổm xuống.
Cố Yên nhìn thấy một màn này, vội vàng xem xét tình huống của Triệu Mạt Mạt, chân trái vừa mới bị tiểu mập mạp ném đá trúng hiện tại đã sưng lên.
Triệu Mạt Mạt vốn là da thịt mềm mại, làm sao chịu nổi đối phương đối đãi như vậy?
Trong ánh mắt Cố Yên tràn đầy lạnh lẽo, từng bước từng bước đi về phía tiểu mập mạp.
"Xin lỗi mau!"
Tiểu mập mạp này chính là con của thím Trương nhà hàng xóm Triệu Mạt Mạt.
Lúc trước tiểu mập mạp này không ít lần khi dễ Triệu Mạt Mạt.
Nhưng tính cách của Triệu Uyển Quân vô cùng nhu nhược, chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, cho dù hai mẹ con bọn họ bị khi dễ, cũng không dám đứng ra phản kích, ngược lại là lựa chọn im lặng.
Chính là bởi vì sự im lặng này của Triệu Uyển Quân mới làm cho người một nhà Thím Trương càng thêm không kiêng nể gì, nhất là tiểu mập mạp trước mắt này, cách năm ngày lại tới khi dễ Triệu Mạt Mạt.
Tiểu mập mạp nhìn thấy khí thế bức người của Cố Yên, theo bản năng nuốt nước miếng, có chút sợ hãi lui về phía sau hai bước.
"Dựa vào cái gì ta phải xin lỗi? Ta cũng không nói sai cái gì, mẹ nó là một con điếm, thì nó cũng là một con điếm! Đồ dã chủng ngay cả cha cũng không có..."
Tiểu mập mạp hừ lạnh một tiếng, đây chính là mẹ hắn nói cho hắn biết.
Cố Yên cười ha hả: "Không xin lỗi đúng không?"
Vậy thì đừng trách cô dùng thủ đoạn bạo lực.Cố Yên trực tiếp bẻ một đoạn cành cây bên cạnh không nói hai lời liền quất lên người tiểu mập mạp.
Tiểu mập mạp ở trong thôn quậy phá không kiêng dè ai, đơn giản là hắn ỷ mình có một người mẹ chanh chua, điêu ngoa, người trong thôn bình thường cũng không dám đi trêu chọc người một nhà bọn họ, bây giờ gặp phải Cố Yên cứng rắn này hắn mới biết cái gì gọi là sợ hãi.
Khi roi thứ nhất quất lên người tiểu mập mạp, hắn lập tức chịu không nổi mà thét lên chói tai: "Ah! Nha đầu thối như ngươi lại dám đánh ta, ta lập tức nói mẹ ta để bà ấy đánh ngươi."
Cố Yên không thèm để ý chút nào, lại quất một roi vào mông tiểu mập mạp: "Được rồi, vậy ngươi đi nói cho mẹ ngươi biết!"
Tiểu mập mạp đi khập khiễng rời khỏi Triệu gia.
Triệu Mạt Mạt ở một bên nhìn thấy một màn này đều choáng váng, chị thật là lợi hại!
Cô bỗng nhiên cảm thấy lúc trước Cố Yên động thủ với cô cũng không tính là nặng, ít nhất so với tiểu mập mạp, Cố Yên đối với cô đã hạ thủ lưu tình.
"Dáng vẻ vừa nãy của chị thật là ngầu quá đi!"
Cố Yên có chút bất đắc dĩ đỡ Triệu Mạt Mạt vào phòng.
"Lần sau không cần đứng mặc người khi dễ, bọn họ chỉ bởi vì sự im lặng của em mới càng thêm không kiêng nể gì."
Cố Yên nghiêm túc nhấn mạnh, cô đã sống nhiều đời nên đã tích lũy được kinh nghiệm, khi trước cô cũng giống Triệu Mạt Mạt ngây thơ cho rằng chỉ cần mình giữ im lặng những người đó sẽ không khi dễ cô nữa, nhưng sự thật chứng minh, giữ im lặng chỉ làm cho những người đó càng thêm kiêu ngạo, căn bản sẽ không hạ thủ lưu tình.
Triệu Mạt Mạt hít mũi, rất là nghiêm túc gật đầu.
Triệu Uyển Quân vốn đang nấu cơm trong phòng bếp nghe được động tĩnh bên ngoài vội vàng đi ra: "Đây là làm sao vậy?"
Bà nhìn thấy chân con gái bị bầm một mảng lớn, bà tràn đầy đau lòng hỏi.
Không đợi Cố Yên mở miệng, Triệu Mạt Mạt liền đem chuyện vừa xảy ra nói cho Triệu Uyển Quân biết.
"Mẹ không nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của chị! Vừa rồi chị rất ngầu a, nếu như không có chị con lại bị tiểu mập mạp kia khi dễ."
Ánh mắt Triệu Uyển Quân ảm đạm vài phần, rất đau lòng nói: "Thực xin lỗi, Mạt Mạt đều là mẹ vô dụng, mới để cho con bị người khác khi dễ."
Nếu như bà còn là Triệu gia đại tiểu thư trước kia, ai dám khi dễ con gái của bà?
Cô ngàn vạn lần không nên chọn Tần An làm chồng...
Triệu Mạt Mạt biết mẹ cô lại nghĩ đến những chuyện không tốt kia, vội vàng trấn an: "Mẹ, không sao, hiện tại con không sợ, có chị gái sẽ bảo vệ con, chờ con lớn lên con cũng sẽ bảo vệ mẹ."
Nhìn con gái hiểu chuyện như vậy, Triệu Uyển Quân cảm thấy nội tâm mình vui mừng không ít, đồng thời bà cũng rất cảm ơn Cố Yên đã bảo vệ con gái mình.
"Tiểu Yên, cảm ơn con."
Cố Yên lắc đầu: "Dì Triệu đừng khách khí như vậy."
Triệu Uyển Quân luôn cảm thấy tiểu nha đầu trước mắt này có một cỗ mị lực, hơn nữa trên người cô còn có một loại khí chất không phù hợp với tuổi này, tựa như hôm nay tiểu nha đầu này ứng phó Tần An, biểu hiện ra sự bình tĩnh kia, nó không giống như điều mà một đứa trẻ mười tuổi có thể làm.
Những đứa trẻ nuôi dưỡng ở nông thôn tuy rằng tâm tính thiện lương, nhưng lại không có khí chất, còn những thiên kim thế gia tuy chỉ cần giơ tay nhấc chân đều tản ra khí tức quý tộc, nhưng lại thiếu đi một phần thiện lương.
Tiểu nha đầu trước mắt này không chỉ thiện lương, còn có sự bình tĩnh cùng quyết đoán mà người thường không có, xem ra thân phận của tiểu nha đầu này cũng không đơn giản.
Triệu Uyển Quân tuy rằng không biết Cố Yên có lai lịch gì, nhưng trong lòng cũng có thể đoán được vài phần.
Cô vừa xử lý vết thương cho con gái thì trong sân truyền đến giọng nói của người phụ nữ khác.
"Triệu Uyển Quân còn không mau mang con gái của bà ra đây tôi."
Triệu Uyển Quân nghe được thanh âm này thân thể lập tức cứng đờ, đây không phải là thím Trương ở bên cạnh sao?
Chẳng lẽ là thím Trương mang theo người tới đây gây phiền toái?
Giọng nói này của thím Trương quả nhiên rất ồn ào, cách vách hai dặm đều có thể nghe thấy, những ngôi nhà trong thôn được xây dựng gần nhau, bọn họ nghe được thanh âm của thím Trương thì nhao nhao tiến lại gần xem náo nhiệt.
Triệu Uyển Quân cũng không tiện trốn ở trong phòng.
Thím Trương lôi kéo con trai Trương Đại Hổ đứng ở trong sân.
"Triệu Uyển Quân! Con gái bà dám đả thương con trai bảo bối của tôi, có phải không muốn lăn lộn trong thôn này nữa đúng không?"
Tính khí của thím Trương nổi tiếng nóng nảy, bình thường mọi người trong thôn đều không muốn chọc vào bà.
Những người khác nhìn thấy một màn này, nhao nhao hướng Triệu Uyển Quân ném ánh mắt đồng tình.
Thật đáng thương, là hàng xóm của thím Trương.
Những chuyện giữa thím Trương và Triệu Uyển Quân bọn họ đều biết, nhưng biết thì biết, bọn họ vô luận như thế nào cũng sẽ không vì một người ngoài mà chọc phải người không nên chọc.