"Ngươi vừa nói ngươi tên gì?"
Mưa to đánh vào người Cố Yên, nhưng cô lại không cảm nhận được, đôi mắt cô nhìn thẳng về phía Thiên Trần.
Thiên Trần không biết tâm tình Cố Yên đã thay đổi khuôn mặt đỏ bừng nói: "Tôi tên Thiên Trần, chủ nhân."
Hắn quả nhiên là người kia!
Ai có thể ngờ được lão đại đứng đầu đảng ngầm mười năm sau, hiện tại lại bị nhốt ở chỗ này?
Kiếp đó Cố Yên cũng nghe qua không ít chuyện về lão đại của tổ chức, nghe nói hắn từng làm ăn mày, ăn thức ăn cho heo, cùng chó cướp đồ...
Lúc đó Cố Yên không hề tin những lời đó, cô cảm thấy người kia đường đường là lão đại, làm sao có thể làm ra loại chuyện này, bây giờ xem ra những lời đồn trước kia cũng không phải giả.
Cố Mạt Mạt kéo quần áo Cố Yên: "Chị ơi, chúng ta không nên đứng trong mưa nói chuyện, chúng ta mau trở về đi, bằng không nhất định sẽ bị cảm."
Cố Yên thờ ơ.
Ngay cả Thiên Trần phản ứng chậm chạp cũng cảm nhận được Cố Yên không thích hợp.
Hắn cẩn thận hỏi: "Chủ nhân... Có chuyện gì sao?"
Kết quả một giây sau Cố Yên không nói lời nào, trực tiếp hất tay Thiên Trần ra giống như phát điên chạy về phía biệt thự.
Mà Thiên Trần không kịp đề phòng bị Cố Yên hất ra, cả người đều ngã xuống đất, hắn nguyên bản đã bị trọng thương, thậm chí ngay cả khí lực đứng lên cũng không có.
Trong ánh mắt hắn mang theo bi thương, vẻ mặt ủy khuất nhìn hướng Cố Yên rời đi, lẩm bẩm: "Chủ nhân... Chủ nhân vì sao không cần ta? Chủ nhân... Tại sao... Tại sao lại vứt bỏ Thiên Trần?"
Cố Mạt Mạt nhìn thấy một màn này cũng không để ý tới Thiên Trần trên mặt đất, vội vàng đuổi theo Cố Yên.
Ngay sau đó cô cũng thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay chị đã không mang thứ dơ bẩn này về, bằng không chẳng phải hắn sẽ cướp đi chị của cô sao?
Sau khi Cố Yên về đến nhà tâm tình cũng không bình phục, trong đầu lặp đi lặp lại bộ dáng bẩn thỉu của Thiên Trần.
Cô đứng trên ban công, nhìn ra ngoài cửa sổ mưa lớn, nội tâm lại càng thêm rối rắm.
Kiếp đó cô chết chật vật như vậy, toàn bộ là do Thiên Trần gây ra, kiếp này cô lại ra tay cứu hắn.
Nhưng Thiên Trần bây giờ chỉ là một cậu bé hơn mười tuổi, cô thật sự muốn đem phần lửa giận này phát tiết lên người Thiên Trần.
Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn.
Cố Mạt Mạt cũng không biết Cố Yên đang suy nghĩ cái gì, rất quan tâm nói: "Chị ngủ đi, trễ như vậy."
Cố Yên vừa nghe thấy giọng nói của Mạt Mạt liền cảm thấy pphiền não.
Hôm nay nếu không phải vì Cố Mạt Mạt làm sao cô có thể vào khu rừng trúc kia, làm sao có thể quen biết Thiên Trần đây?
Nếu không phải bởi vì vào rừng trúc kia, quen biết Thiên Trần, cô hiện tại cũng không cần ở chỗ này rối rắm rốt cuộc có nên tiếp tục cứu hắn không.
Nghĩ đến cơn tức của Cố Yên thoáng cái liền nổi lên, cô quay đầu trừng mắt nhìn Cố Mạt Mạt: "Đừng tưởng rằng chị không biết hôm nay em muốn làm gì. Cố Mạt Mạt! Em có bản lĩnh lớn rồi..."
Cố Mạt Mạt thật không ngờ tâm tư của mình lại bị Cố Yên nhìn thấu.
Trong khoảng thời gian ngắn cô không biết phải phản ứng như thế nào, khi cô nhìn thấy Cố Yên vì cô mà không ngại nguy hiểm cô thật sự đã rất hối hận.
"Em thật sự biết sai rồi..."
Cố Mạt Mạt sau khi nhỏ giọng nói thì trực tiếp cởϊ qυầи trước mặt Cố Yên, lộ ra mông: "Chị cứ đánh em đi, em không có ý kiến. Sau này nhất định sẽ không gây phiền toái cho chị nữa."Cố Mạt Mạt hít hít mũi, lần này cô thật sự nhận ra sai lầm của bản thân, cũng ý thức được hành vi của cô rốt cuộc quá đáng như thế nào, Cố Yên vì cô mà không bất chấp nguy hiểm còn cô thì chỉ nghĩ cho bản thân.
Cố Yên nhìn thấy biểu hiện này của Cố Mạt Mạt tâm tình có chút phức tạp: "Thật sự cho rằng ta sẽ không dám đánh ngươi sao?"
Nói xong Cố Yên trực tiếp cầm thước bên cạnh, hướng về phía mông Cố Mạt Mạt mà đánh hai cái.
Hai cái này đi xuống mông, đôi mắt Cố Mạt Mạt lập tức đỏ lên nhưng lại cứng rắn cắn răng không cho bản thân khóc thành tiếng.
Cố Yên cuối cùng vẫn là bỏ qua, cô nhẹ giọng: "Nếu đã ý thức được sai lầm của mình, vậy chị sẽ không so đo với em nữa làm gì."
Hiện tại Cố Yên cũng không có tâm tư so đo đúng sai của Cố Mạt Mạt.
Bên ngoài mưa lớn như vậy, Thiên Trần khẳng định không có chỗ nào để đi, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì sẽ không tốt.
Vừa nghĩ đến đôi mắt của Thiên Trần, Cố Yên thở dài một hơi, liều lĩnh chạy ra ngoài.
Quên đi, nếu đã cứu người thì chỉ có thể cứu đến cùng.
Hạt mưa to bằng hạt đậu rơi lên người Thiên Trần.
Hắn có thể đứng dậy, nhưng hắn không muốn đứng dậy, hắn cảm thấy thế giới của mình sụp đổ.
Chủ nhân có thực sự bỏ rơi hắn rồi sao?
Không! Hắn không tin chủ nhân sẽ tuyệt tình vứt bỏ hắn như vậy, chủ nhân rõ ràng đã hứa sẽ dẫn hắn đi khám bệnh, cho hắn ăn.
Nhưng...
Khi nào chủ nhân mới quay lại?
Thiên Trần đã có chút chống đỡ không nổi, nếu không phải dựa vào ý chí mạnh mẽ chống đỡ hắn có lẽ đã sớm ngất đi.
Hắn muốn chờ, hắn tin chủ nhân của hắn sẽ không tuyệt tình như vậy.
Trước khi Thiên Trần không khống chế được muốn ngất đi, hắn nhìn thấy một thân ảnh nhỏ gầy chạy về phía hắn
Thân ảnh nhỏ gầy kia đang mang một đôi giày da nhỏ màu đen giống hệt với đôi giày mà chủ nhân hắn đã mang tối nay.
Nghĩ đến suy đoán trong lòng, Thiên Trần nhịn không được nhếch khóe miệng, sau đó thì ngất xỉu.
Chủ nhân quả nhiên không vứt bỏ hắn.
Hắn biết chủ nhân sẽ không bỏ rơi hắn
Cố Yên cõng Thiên Trần lên lưng, đưa đối phương trở về.
Phòng Cố Yên.
Cô tìm thấy một chiếc áo ngắn tay và quần short từ tủ quần áo.
Trong nhà không có con trai nên chỉ có thể để Thiên Trần mặc tạm đồ của cô.
Cố Yên đặt quần áo sang một bên, sau đó lau sạch vết thương cho Thiên Trần, thuận tiện bôi thuốc.
Thiên Trần lúc này mới chậm rãi tỉnh lại.
Hắn vừa mở mắt ra liền thấy được người hắn muốn nhìn thấy, nội tâm không nhịn được vui mừng.
"Chủ nhân, tôi biết người sẽ không bỏ rơi tôi."
Cố Yên thoáng bất đắc dĩ nói: "Sau này đừng gọi tôi là chủ nhân nữa. Cậu cũng không phải đồ vật của ai, cậu tự do, không có ai có thể khống chế được, về sau cậu muốn đi đâu cũng được. Có hiểu không? Đừng để bị người khác bị ràng buộc nữa."
Cô biết lão đại của tổ chức mười năm sau tuyệt đối không phải Thiên Trần với vẻ cô đơn trước mắt này.
Nghe được những lời này, sắc mặt Thiên Trần càng thêm ủy khuất.
"Chủ nhân nói những lời này là có ý gì? Người là không cần tôi sao? Chủ nhân nếu đã cứu tôi, vậy đời này tôi chính là người của chủ nhân, chủ nhân không cần đuổi tôi đi có được không?"
Lần đầu tiên hắn gặp được người tốt như vậy, không chỉ chuẩn bị quần áo mà còn thay thuốc, chăm sóc vết thương cho hắn, thậm chí còn nói với hắn rằng hắn được tự do.
Nhưng hắn không muốn tự do...
Hắn muốn ở bên cạnh chủ nhân.