Sau Khi Ngược Đãi, Các Anh Trai Khóc Lóc Cầu Xin Tôi Tha Thứ

Chương 13: Hạt Giống Tốt

Cố gia.Cố Nam Húc đang chơi bóng cùng Cố Nhu, điện thoại trong túi chợt rung lên.

Ai lại gửi tin nhắn cho anh vào lúc này?

"Tiểu Nhu, chờ anh xem tin nhắn đã."

Cố Nam Húc một tay ôm bóng, một tay mở điện thoại ra xem.

Là tin nhắn của đại ca.

Từ ngày Cố Trường Phong đưa Cố Yên rời khỏi Cố gia, họ đã lâu không liên lạc với nhau.

Hai ngày trước hắn tham gia một cuộc họp của tổ chức ở nước ngoài, đến khi quay trở lại nghe được tin tức hắn đã rất ngạc nhiên.

Hắn cảm thấy đó không phải là chuyện mà đại ca luôn bình tĩnh của hắn có thể làm.

Hơn nữa đại ca chẳng phải chán ghét Cố Yên nhất sao?

Sao có thể vì cô ta ra mặt?

Hai ngày nay hắn luôn muốn tìm hiểu rõ chuyện này nhưng lại không có thời gian, hắn muốn ở cùng em gái mình.

Nghĩ đến đây hắn đưa tay sờ sờ tóc Cố Nhu, hắn có thể có được một em gái dễ thương như vậy thật sự là may mắn ba đời.

Nhưng khi mở hình ảnh trong tin nhắn ra, vẻ mặt Cố Nam Húc trở nên nghiêm túc.

Mã chương trình?

Bên kia là đang khởi động lại chương trình bị hỏng này?

Không, không phải khởi động lại mà là đang sửa chữa.

Sắc mặt Cố Nam Húc càng ngưng trọng khi nhìn thấy roc mã chương trình.

Nếu chỉ là người mới chắc chắn sẽ không nhìn ra điểm mấu chốt, nhưng người này lại thật sự nhìn được, thực lực quả thật không tầm thường.

Bên cạnh đại ca từ khi nào lại có hacker lợi hại như vậy?

Cố Nam Húc tò mò, trực tiếp gửi tin nhắn qua.

"Đại ca, anh tìm hacker ở đâu vậy? Kĩ thuật không tồi, là hạt giống tốt."

Cố Nam Húc phóng to ảnh, nhìn thấy được đôi tay đang gõ bàn phím, chẳng qua nhìn sao lại có chút không được tự nhiên?

Trông không giống bàn tay của người lớn, nhưng một bức ảnh cũng không nói lên điều gì, cũng có thể là do chụp vội.

Hắn không nghĩ nhiều về việc người trong ảnh là nam hay nữ, tuổi tác ra sao, chỉ là tò mò về kỹ thuật của người đó.

Cố Nhu sau khi nghe được lời của Cố Nam Húc, lập tức ngẩng đầu, mở to đôi mắt nhìn hắn: "Tam ca, anh đang nhắn tin với đại ca sao?"

Cố Nam Húc cũng không gạt đứa bé trước mắt làm gì, gật nhẹ đầu.

"Tam ca, đại ca có phải thật sự không cần Tiểu Nhu nữa không? Tại sao lại nhốt Tiểu Nhu vào phòng tối? Là vì Tiểu Nhu không đáng yêu bằng chị sao?"

Nghĩ đến chuyện ngày đó, Cố Nhu bày ra dáng vẻ sắp khóc đến nơi.

Cố Nam Húc thấy vậy làm sao có thể chịu được, buông quả bóng trong tay xuống, đem Cố Nhu ôm vào lòng.

"Tiểu Nhu ngoan không khóc, làm sao có chuyện đó được, em chính là đứa bé đáng yêu nhất."

"Đại ca chỉ là nhất thời uống nhầm thuốc mà thôi, em yên tâm, không bao lâu nữa, đại ca nhất định sẽ trở về xin lỗi em."

"Cố Yên kia một ngón tay cũng không bằng em."

Nghĩ đến gương mặt Cố Yên, trong mắt Cố Nam Húc hiện lên tia chán ghét.

Nếu như không phải Cố Nhu cần trái tim cô ta, lúc trước hắn thật sự không ủng hộ việc đón Cố Yên quay về.

Hắn xem Cố Yên là ngôi sao chổi, nếu không phải tại cô mẹ ruột của bọn họ cũng không bị tai nạn giao thông mà chết.

Hắn đem tất cả tội lỗi đổ lên người Cố Yên, nhưng thật sự cô chẳng hề làm gì cả.

Nước mắt Cố Nhu thật sự nói rơi là rơi: "Tam ca, anh thật sự sẽ không bỏ rơi em giống như đại ca mà phải không?"

"Lục ca đã hai ngày không tới tìm em, có phải anh ấy cũng không còn thích Tiểu Nhu nữa không?"

Nhìn thấy trong mắt Cố Nhu tràn ngập lo sợ, Cố Nam Húc càng thêm ghi hận Cố Yên.

"Tiểu Nhu đừng nghĩ lung tung, lục ca của em hai ngày nay đang chuẩn bị đua xe mà thôi, làm sao có thể không thích em được chứ."

"Lục ca hôm qua còn nói hắn muốn dành toàn bộ tiền thưởng để mua cho Tiểu Nhu váy công chúa đẹp nhất."

Cố Nam Húc cười nói.

Sau khi nghe được những lời này, trái tim Cố Nhu yên ổn vài phần.

"Tam ca, cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ bên cạnh em mà phải không?"

Nghe được những lời này, Cố Nam Húc bật cười xoa đầu Cố Yên: "Em nói gì vậy, chúng ta là người một nhà, sẽ luôn bên cạnh nhau."

"Sau này có xảy ra chuyện gì cứ nói, em chính là tiểu công chúa nhỏ của tam ca."

Lúc Cố Nam Húc nói lời này, đại não bỗng truyền đến một trận đau đớn, một thanh âm xa lạ hiện lên trong đầu hắn.

"Tam ca, ngươi không phải nói ta là tiểu công chúa của ngươi sao? Ta không thể mất thân phận thiếu phu nhân Lâm gia được, ngươi mau đi chịu tội thay cho Dật Hiên đi."

"Lợi dụng thủ đoạn hacker để đánh cắp thông tin công ty đối thủ vốn là chuyện phạm pháp, bất kì một hacker nào cũng sẽ không phạm sai lầm cơ bản như vậy, hắn làm sai đương nhiên phải trả giá đắt."

"Nhưng ta có thể làm gì đây? Ta không thể đánh mất vị trí thiếu phu nhân của Lâm gia. Dù sao bây giờ Cố gia cũng ra nông nỗi này, nếu ngươi thương ta như vậy, chi bằng giúp cho chúng ta ngồi tù."

Cảm giác đau đớn này khiến Cố Nam Húc rất khó chịu, hắn lắc đầu cố đưa những thanh âm lạ ra khỏi đại não.

Kì quái, làm sao trong đầu lại hiện ra cuộc nói chuyện như vậy?

Chẳng lẽ vì hai ngày nay nghỉ ngơi không đủ sao?

"Tam ca, anh sao vậy?"

Vẻ mặt Cố Nhu ngây thơ nhìn hắn, trong mắt tràn đầy quan tâm cùng lo lắng.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Nhu, Cố Nam Húc nhanh chóng bỏ chuyện vừa xảy ra ở phía sau.

"Không có việc gì, có thể là hai ngày nay thức khuya, thân thể có chút mệt mỏi."

Cố Nhu chớp chớp mắt: "Nếu tam ca không khỏe, vậy chúng ta không chơi bóng nữa, nhanh vào trong nghỉ ngơi thôi."

"Mẹ nói ngày mai muốn dẫn em đi dạo phố, tam ca ngày mai có bận việc gì không?"

"Hay là chúng ta cùng đi dạo phố nhé."

Cố Nam Húc lắc đầu: "Ngày mai tam ca còn có việc phải làm, chờ khi rảnh rỗi, sẽ bù đắp lại cho em có được không?"