Xuyên Nhanh Cảm Hóa Nhân Vật Phản Diện Kia

Chương 13: [Thế giới thứ nhất] Cảm hóa tiểu quỷ vương (13)

edit+beta : Kiều bảo

Một lát sau, Lâm Bắc Từ đập tường trở về chỗ cũ.

Tô Vân Hoan thập phần vô tội: “Anh tức giận cái gì chứ? Tôi chỉ thuận miệng nói.”

Lâm Bắc Từ vừa rồi cũng là nhất thời não co rút quay đầu bỏ đi, đi một vòng cũng rất nhanh tỉnh táo lại, hắn ngồi trở lại , hiếm khi có chút buồn bực nói: “Đừng đem anh cùng mèo so sánh!!”

Tô Vân Hoan im lặng nói: "Anh chính là tức giận cái này?

Lâm Bắc Từ gật đầu.

Tô Vân Hoan:“........”

Nhưng dáng vẻ của Anh bây giờ, thật sự rất giống một con mèo đang xù lông

Chỉ là Tô Vân Hoan không có nói ra , vì sợ Lâm Bắc Từ tức giận lại quay đầu bỏ đi.

Trong lúc Lâm Bắc Từ và Tô Vân Hoan nói chuyện, hệ thống vẫn không lên tiếng.

Lâm Bắc Từ không biết xuất phát từ mục đích gì, đột nhiên nói với Chung Khê: “Câu nói vừa rồi của cậu ta cậu đừng cho là thật, tiểu quỷ này quá xấu xa, khẳng định còn ghi hận chuyện tôi làm bẩn quần áo cậu ta, cũng không biết quần áo của cậu ta là gì, sao lại quý như vậy, chỉ là làm bẩn có chút liền ghi hận tôi.”

Chung Khê đứng ở ban công biệt thự cách đó không xa, khuôn mặt lãnh đạm nhìn chăm chú vào bóng lưng Lâm Bắc Từ, không biết đang suy nghĩ gì.

Hắn ở trong hệ thống nghe được những lời này, trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ nhàng " Ừ."

Lâm Bắc Từ sửng sốt một chút, mới nghi hoặc nói: "Cậu khóc sao? Âm thanh có hơi lạ.”

Chung Khê nói: “Không có.”

Lâm Bắc Từ ồ một tiếng, túm cỏ đuôi chó trong miệng xuống ném sang một bên, hỏi Tô Vân Hoan: “Cậu muốn gϊếŧ bọn họ sao?”

Tô Vân Hoan cười nhạo một tiếng: “Bọn họ đã sớm chết, nói cái gì gϊếŧ hay không gϊếŧ.”

“Toi chỉ là....” hắn nhìn chằm chằm hồ nước nhỏ phía trước (hồ ở đây là hồ nuôi cá coi nha mọi người), theo hàng rào nhìn ra bên ngoài, không biết lại thấy được cái gì, lẩm bẩm nói, “ tôi từ đầu đến cuối ..... đều chỉ là muốn gặp ba ba một lần.”

“Được rồi.” Lâm Bắc Từ vỗ vỗ tay dính vụn cỏ, “ giao cho Anh đi, bất quá sau khi chuyện thành công, cậu phải đáp ứng Anh đây một điều kiện.”

Tô Vân Hoan sâu kín nhìn chằm chằm hắn: “ Anh làm bẩn quần áo của tui , tui còn không có tìm anh tính sổ, anh còn dám ngồi đó ra giá?”

Lâm Bắc Từ: “.......”

Cho nên quần áo của ngươi là khảm vàng à , chuyện này rốt cuộc còn có thể bỏ qua được hay không?

Tô Vân Hoan đại khái cảm thấy mình quá hùng hổ dọa người, hít sâu một hơi, mới khó có được có chút tính trẻ con buồn bực nói: “ Đó là quà sinh nhật ba tôi mua tặng cho tôi.”

Lâm Bắc Từ: “Được được, sự cố của em thật sự rất bi thảm, anh biết, cho nên em rốt cuộc có thể đáp ứng điều kiện của anh hay không?”

Tô Vân Hoan: “.....”

Tô Vân Hoan ngay từ đầu đều là phong khinh vân đạm (tâm tình bình thản) , ngoại trừ khuôn mặt be bét máu của Lâm Bắc Từ khi vừa mới gặp ra , gần như đều là khuôn mặt tươi cười đón người, Lâm Bắc Từ câu này cực kỳ có lệ nói ra khỏi miệng, nụ cười của hắn thiếu chút nữa liền nứt ra.

Hắn ngoài cười nhưng trong không cười, gần như là cắn răng mở miệng: “Ta đáp ứng.”

Lâm Bắc Từ gật gật đầu, từ trên tảng đá nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Tư thế này có chút đẹp trai, cũng không biết anh học được từ phim truyền hình nào, sau khi đứng vững còn hơi nghiêng người, cười nói: “ Trước khi trời sáng , chờ tin tốt của tôi đi.”

Tô Vân Hoan hơi có chút xúc động: “ Ngươi”

Lâm Bắc Từ xua tay, xoay người dùng một loại khí thế đàn ông chân chính không bao giờ quay đầu lại nhìn vụ nổ chầm chậm đi về phía trước: “Không cần nói cám ơn, nhớ kỹ điều kiện em đáp ứng anh là được.”

Tô Vân Hoan đứng dậy đứng ở trên tảng đá kia, nhẹ giọng nói: “Không, tôi chỉ là muốn nói.....”

Một đạo ánh mặt trời từ phía sau hắn chậm rãi sáng lên.

Tô Vân Hoan: “.. ... ... Hiện tại trời đã sáng rồi”

Chân Lâm Bắc Từ đột nhiên trượt một cái, sau đó cũng không quay đầu lại đi về phía trước: “ Cậu nói cái gì? Tôi không nghe thấy, hẹn gặp lại.”

Nói xong anh vớt Trâu Tỉnh trên mặt đất lên, bước nhanh vào biệt thự.

Tô Vân Hoan: “........”

Hắn bắt đầu hoài nghi người này thật sự có thể giúp mình sao.

Biệt thự này bị Tô Vân Hoan khống chế, nếu như không có sự cho phép của hắn , thì người bên trong không ra được, người bên ngoài cũng không vào được.

Lâm Bắc Từ mở cửa biệt thự bước nhanh vào, đυ.ng phải Chung Khê.

Chung Khê lẻ loi đứng bên tường, đèn tường đổ xuống, bóng dáng thật dài nghiêng nghiêng bên cạnh, có một nửa trực tiếp ẩn trong bóng tối.

Hắn không biết ở chỗ này đợi bao lâu, thần sắc lãnh đạm mà nhìn chằm chằm hư không điểm nào đó, lộ ra ánh mắt vô thần lại mờ mịt, cái nhìn đó dường như là bởi vì mắt mù dẫn đến tầm mắt tan rã không tập trung, nhưng là tại Lâm Bắc Từ xem ra, lại không hiểu sao có loại cảm giác hắn là đang bi thương.

Giống như

Đã từng có người dùng ánh mắt như vậy nhìn chăm chú vào hắn.

Lâm Bắc Từ thử gọi anh: “ Chung Khê?”

Chung Khê nghe được thanh âm, tầm mắt tan rã thu lại, lại khôi phục lại sự lạnh nhạt lúc trước.

“trở về rồi ?”

Lâm Bắc Từ trực tiếp ném Trâu Tỉnh xuống đất bên cạnh, xoa xoa cổ tay: “ Ừ, trở về rồi ___ thằng nhóc này nặng thật sự , ăn cái gì lớn không biết ? Tôi mang hết nổi rồi , anh đến đưa cậu ta về đi.”

Chung Khê mặt không chút thay đổi, che miệng phun ra một ngụm máu.

Lâm Bắc Từ: “.....”

Không mang thì không mang , nôn ra máu cái gì chứ?

Lâm Bắc Từ ngồi xổm trước mặt Trâu Tỉnh, giơ móng vuốt vỗ lên mặt anh: “Tỉnh , tỉnh ?”

Anh dừng một chút, hỏi Chung Khê: “Đúng rồi, cậu ta tên là gì?”

Chung Khê: “......”

Chung Khê đại khái là đã phục rồi, lạnh mặt đi lên trước, giơ tay chính xác địa điểm Trâu Tỉnh Mi Tâm.

Ngay sau đó, Trâu Tỉnh cả người run rẩy, lông mi khẽ run, một hồi lâu mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Trâu Tỉnh mơ màng mở mắt, tầm mắt tập trung nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Lâm Bắc Từ.

Lâm Bắc Từ lười biếng nói: “Chào buổi sáng.”

Trâu Tỉnh dụi dụi mắt, mơ hồ nói: “Chào buổi sáng!”

Hắn đột nhiên hét lên, “ ngao” một tiếng sắc mặt trắng bệch nhào vào trong ngực Lâm Bắc Từ: “Dư ca!, Dư ca, cứu em! em nhìn thấy Tô Vân Hoan a a a a a ! Hắn muốn gϊếŧ em ô ô ô !”

“Tô Vân.....”

Aaaaaaaaa! Cứu với! Cứu với!

“ cậu trước tiên Đừng......”

“Nhạc ca! Tôi muốn Nhạc ca của tôi!”

Lâm Bắc Từ bị hắn tru đến đau tai, vừa muốn thuyết phục hắn đừng tru nữa, Chung Khê trực tiếp không kiên nhẫn một tay hạ rơi xuống, giọng Trâu Tỉnh im bặt, ngã xuống lần nữa.

Lâm Bắc Từ: “.....”

Chung Khê lạnh lùng nói: "Nói nhảm nhiều thật, để cho hắn ở đây ngủ một lúc ___đi thôi, không phải nói muốn mau chóng giải quyết sao, còn thất thần cái gì?”

Hắn nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước.

Lâm Bắc Từ do dự một chút, mới đứng dậy đi theo.

Toàn bộ bóng lưng Chung Khê tràn ngập Chớ lại gần tui , Lâm Bắc Từ lại như không biết chữ, kiên quyết tiến đến bên cạnh hắn

“Trên người Tô Vân Hoan bị người hạ cấm thuật, ngươi có thể giải chứ?”

Chung Khê không để ý tới hắn.

Lâm Bắc Từ cũng không cảm thấy xấu hổ, tự hỏi tự đáp: “ Chung đại sư lợi hại như vậy, đương nhiên là biết giải như thế nào rồi.”

Chung Khê nghe được những lời này, không nhịn được, thản nhiên nói: "Chính ngươi đáp ứng Tô Vân Hoan giúp hắn, chẳng lẽ không nên tự ngươi đi giải cấm thuật này sao?

Lâm Bắc Từ giơ tay lên, lộ ra một vết thương nhỏ bị kim đâm trên lòng bàn tay, dùng sức nắm chặt còn có thể nặn ra một giọt máu: “Tôi vốn định gϊếŧ chết Tô Vân Hoan và tiểu quỷ kia, nhưng tôi lại sợ đau, sợ là không lấy ra được lượng máu gϊếŧ chết hai người.”

Chung Khê: “Vậy cậu còn dám đáp ứng?”

Lâm Bắc Từ rất nghi hoặc: “Không phải có anh sao?”

Chung Khê: “......”

Cho nên rốt cuộc tại sao lại là thái độ theo lý thường phải như vậy?

Chung Khê có chút một lời khó nói hết: “cậu quen ai cũng như vậy à?”

“Anh không phải là ai khác.” Lâm Bắc Từ nói.

Chung Khê hô hấp đều muốn ngừng, đang muốn hỏi cái gì, chợt nghe Lâm Bắc Từ nói: “Hệ thống không phải đều là thiết lập tốt sao, ngươi đã trói định ta, cũng sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của ta, không phải sao?”

Chung Khê trong nháy mắt mặt không chút thay đổi, lạnh mặt không để ý tới hắn.

Sau vài câu nói, hai người lại trở về phòng khách biệt thự.

Sau khi biến cố Trâu Tỉnh đột nhiên mang theo Lâm Bắc Từ bỏ chạy , Thẩm Vận cùng Nhạc Văn Xu liền hỏi quỷ không đầu hắn rốt cuộc giấu diếm cái gì.

Quỷ không đầu khi dễ kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, nhưng trong chuyện này lại giống như ăn quả cân, một chữ cũng không nói, mọi người đem chiêu có thể dùng đều dùng ra, vẫn không hỏi ra một câu hữu dụng.

Thẩm Vận trên mặt đất dán một vòng phù chú đem quỷ không đầu cùng tiểu quỷ vây ở bên trong, đỡ cho bọn họ trốn thoát.

Nhạc Văn Xu ngồi xổm ở một bên, còn đang nhẹ thủ thỉ câu nói kia với tiểu quỷ: “Ngươi thật sự không biết hắn sao, chính là anh trai nhỏ bộ dạng rất đẹp mắt, mặc âu phục nhỏ”

Cô cầm ảnh lúc ẩn lúc hiện, tiểu quỷ vẻ mặt mờ mịt, bộ dáng hoàn toàn không biết gì cả.

Những người khác bên cạnh vừa mệt vừa đói, nằm sấp trên bàn ngáp.

“Nhạc Văn Xu, hay là thôi đi, ai biết Dư Minh Trạch nói là thật hay giả, năm đó Tô Thức hại chết hai mạng người nhưng chúng ta tận mắt nhìn thấy, hỏi lại còn có thể có nỗi khổ gì đây? Chẳng lẽ còn có người ép hắn gϊếŧ người sao?”

“Đúng vậy, ta đoán Tô Thức khi đó có thể tinh thần đã hỗn loạn, thị phi chẳng phân biệt được, hại chết hai người sống sờ sờ a, loại người này.”

“Than ôi.”

Lúc Lâm Bắc Từ và Chung Khê tới, đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Nhạc Văn Xu mệt mỏi ngáp dài, nghe được tiếng bước chân quay đầu lại nhìn, vừa mừng vừa sợ: “ Dư Minh Trạch, cậu không sao chứ?”

Cô vui vẻ đứng lên đang muốn chạy đến chỗ Lâm Bắc Từ, nhưng là ngồi xổm quá lâu đột nhiên đứng dậy cả người trời đất quay cuồng, suýt nữa té ngã trên mặt đất, bị một bên Thẩm Vận đỡ một phen mới có thể đứng vững.

Nhạc Văn Xu vội vàng nói tiếng cám ơn, liền gạt tay Thẩm Vận ra, chạy về phía Lâm Bắc Từ.

Mặt Thẩm Vận đều đen.

Lâm Bắc Từ cười một tiếng: “Tôi có thể có chuyện gì a, ngược lại các cậu, hỏi ra cái gì không?”

Nhạc Văn Xu lắc đầu: “Cái gì cũng không hỏi ra, đúng rồi A Tỉnh đâu? Không phải hắn đi cùng cậu à?”

“Hắn mệt mỏi, đang ngủ ở cửa, hẳn là lát nữa sẽ tự mình tới.” Lâm Bắc Từ qua loa giải thích một câu, đi tới trước mặt quỷ không đầu, tò mò hỏi, các ngươi dùng phương pháp gì hỏi hắn?

Nhạc Văn Xu nghiêng đầu: “uy hϊếp dụ dỗ? dùng tình cảm cũng không nói? Dù sao có thể dùng đều dùng.”

Lâm Bắc Từ: “Dùng vũ lực chưa?”

Nhạc Văn Xu: “.......”

Nhạc Văn Xu sửng sốt một chút, mới khô khan nói: “Không, không có, chúng ta là người văn minh.”

Lâm Bắc Từ cũng không quá ngạc nhiên, tư thái ưu nhã mà đem hai tay áo xắn lên, lười biếng nói: “người văn minh làm việc chính là phiền toái, tránh ra, để cho tui cái này người man rợ đến.”

Nhạc Văn Xu: “......”