Hoàng Tước Vũ

Chương 25: Cậu có ý kiến gì à

Lục Tây Lăng ném tăm bông đã sử dụng vào thùng rác rồi đậy nắp thuốc mỡ lại, phần thuốc còn thừa lại thì đặt vào trong tay cô, để cô cầm về tự bôi lên đầu gối.

Anh đi đến bên cạnh, dùng nước lạnh để rửa tay.

Ở cách cô xa một chút, cảm giác tức giận trong lòng anh mới dịu lại.

Anh quay lại phòng khách và hút một điếu thuốc. Sau đó, Lục Tây Lăng nói mình phải đi, tối nay phải trở về nhà họ Lục một chuyến, anh có việc cần nói với ông nội.

Hạ Hạo đã không còn canh giữ trong khuôn viên trường nữa nên Hạ Úc Thanh chuẩn bị trở về trường.

Lục Tây Lăng nói sẽ đưa cô về trước.

Thuốc mỡ lạnh lẽo, có mùi xạ hương. Vết thương đã kết vảy nên từ lâu đã không còn đau nữa, nhưng lại hơi ngứa, không biết có phải là vì lớp da mới đang hình thành hay không.

Cô muốn gãi nhưng ngón tay vừa chạm vào đã thả xuống.

Dọc đường đi qua vài bóng cây, đèn đường rất cao, ánh đèn lướt qua nhanh chóng.

Hạ Úc Thanh liếc nhìn Lục Tây Lăng rồi thu hồi ánh mắt, thấy anh không hề phát hiện nên cô lại liếc nhìn lần nữa. Hành động này cứ lặp đi lặp lại, ánh sáng thì lúc sáng lúc tối, giống như nỗi lòng rối rắm của cô vậy.

Trước khi quen biết Lục Tây Lăng, cô là một người vô lo vô nghĩ.

Đoạn đường dài ba kilomet đã đi được một nửa.

Lục Tây Lăng bất ngờ lên tiếng: “Sắp đến sinh nhật em rồi.”

Hạ Úc Thanh hoàn hồn: “Dạ.”

“Định tổ chức thế nào?”

“Đi hát hát karaoke hoặc chơi trò gì đó với bạn cùng phòng và vài người bạn khác.”

Đúng là trò giải trí của trẻ con. Lục Tây Lăng liếc cô một cái rồi hỏi: “Muốn quà sinh nhật gì? Năm trước tôi tặng cho em một cây bút máy, có vẻ như em không thích, chưa từng thấy em dùng nó. Năm nay em tự mình chọn đi.”

“Không phải là không thích.” Hạ Úc Thanh vội vàng giải thích: “Là vì cảm thấy nó quá tốt… nên mới luyến tiếc không dùng.”

“Cất giữ quá kỹ không phải cũng lãng phí sao?”

“Lần sau tôi sẽ dùng.” Hạ Úc Thanh nghe anh gợi ý thì gật đầu.

Quãng đường quá ngắn, phảng phất như chưa nói được mấy câu mà đã đến nơi rồi.

Chiếc xe chậm rãi dừng lại trước cổng trường, Hạ Úc Thanh đeo ba lô lên vai, mở cửa xe rồi nói cảm ơn và tạm biệt.

Sau khi xuống xe, trước khi đóng cửa lại, cô lại nói “bye bye” một lần nữa.

Lục Tây Lưng dựa lưng vào ghế, khẽ gật đầu, giống như không quan tâm.

Cho đến khi cửa xe đóng lại, cô quay lưng đi về phía cổng trường, anh mới quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ban đêm, ký túc xá nữ đèn đuốc sáng trưng, ồn ào náo nhiệt, thỉnh thoảng từ trong phòng ký túc xá nào đó phát ra một loạt tiếng cười.

Nữ sinh trong phòng tắm cuối cùng vừa mới tắm xong, mái tóc ướt nước, tay ôm một cái sọt nhỏ đựng đồ vệ sinh cá nhân đi ngang qua, lưu lại một mùi hương ướŧ áŧ trong hành lang.

Hạ Úc Thanh đẩy cửa phòng 404 ra, Phương Ly từ sau màn giường thò đầu ra: “Thu Thu?”

“Là tớ.”

“A, Thanh Thanh, cậu về rồi.”

Hạ Úc Thanh bỏ balo xuống: “Chỉ có một mình cậu à?”

“Ừ, Thu Thu đi học môn tự chọn rồi.” Giọng nói của Phương Ly hơi uể oải.

Hạ Úc Thanh đã hiểu, bước đến vén một góc màn giường ra rồi ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy? Không thoải mái sao?”

“Cái đó tới.”

“Ăn tối chưa?”

“Chưa, đau quá nên không muốn ăn.”

“Có uống thuốc chưa?”

“Vừa mới uống xong…”

“Tớ đi mua thuốc cho cậu.”

Ba người ở chung phòng thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau, Phương Ly cũng không nói những câu khách sáo mà chỉ nói “cảm ơn”.

Hạ Úc Thanh cầm điện thoại di động, chìa khóa và thẻ sinh viên rồi đi đến nhà thuốc ở cổng trường mua một hộp thuốc giảm đau, sau đó lại đến quán trà bên cạnh nhà ăn mua một chén cháo và một phần phở xào bò.

Lúc cô về đến ký túc xá, Phương Ly đã xuống giường, mặc áo khoác ngồi trên ghế. Hai cánh tay của cô ấy đặt trên lưng ghế, đầu thì dựa vào thành ghế.

Ở ký túc xá không thể sử dụng đồ điện gia dụng công suất lớn. Lần trước Trình Thu Địch mua một cái bình nấu nước, dùng được một lát thì đứt cầu chì, còn bị quản lý ký túc xá mắng cho một trận.

Hạ Úc Thanh tới phòng trà nước ở cuối tầng lầu lấy một chai nước về, rửa sạch ly của Phương Ly rồi rót nửa ly nước, đặt sang bên cạnh cho nguội.

“Mua cháo cho cậu này, còn nóng, cậu có muốn ăn một chút trước không?”

Phương Ly yếu ớt gật đầu.

Phương Ly cầm muỗng nhỏ ăn cháo, hỏi lại chuyện buổi sáng: “Tại sao phải trốn tránh anh họ của cậu? Quan hệ giữa cậu và anh ta không tốt sao?”

Hạ Úc Thanh lắc đầu, sau đó kéo ghế của mình ra, bắt chước tư thế của Phương Ly lúc nãy, ngồi xuống trước mặt cô ấy.

Phương Ly nghe cô giải thích mối quan hệ sâu xa của cô và gia đình bác cả xong thì ngây ngẩn cả người: “Tớ chỉ lướt thấy tin tức tương tự như vậy trên weibo và diễn đàn.”

Hạ Úc Thanh nói: “Ở quê của bọn tớ rất phổ biến, đều là chị hoặc em gái kết hôn để đổi sính lễ, số tiền trong sính lễ này sẽ đưa cho em trai hoặc anh trai dùng để cưới vợ… Cũng không có ai cảm thấy chuyện này không thích hợp hay không công bằng.”

“Thật tốt, cũng may là Thanh Thanh cậu đã thoát ra ngoài.”

“Tớ là một người may mắn, là ngoại lệ.”

Phương Ly nhìn cô, im lặng rất lâu. “Tớ có thể hiểu được” đôi khi là một câu nói rất xúc phạm, có một số việc, nếu bạn chưa từng trải qua thì không nên nói rằng mình hiểu.

“Anh ta sẽ không tiếp tục đến làm phiền cậu nữa chứ?”

“Tớ đã nhờ người xử lý giúp, nếu không tớ cũng không dám trở về trường, yên tâm đi.” Hạ Úc Thanh cười nói.

Phương Ly vươn tay chạm vào ly. Nước vẫn còn nóng. Cô ấy gắp một miếng phở xào bò rồi tiếp tục ăn cháo: “Thanh Thanh, cậu có biết tại sao Triệu Ngọc Khiết lại gây sự với cậu không?”

Hạ Úc Thanh lắc đầu.

“Bởi vì cậu gần như là người có xuất thân kém nhất trong lớp chúng ta, nhưng nhân duyên của cậu lại tốt, kết quả học tập hằng năm đều đứng thứ nhất, giáo viên cũng thích cậu… Có một loại người rất khó chấp nhận việc một người có xuất thân thấp hơn mình lại sống tốt hơn mình. Tớ nghe nói Triệu Ngọc Khiết xuất thân trong một gia đình đơn thân, mẹ của cô ta vô cùng khắt khe với cô ta, chính là cái loại nghiêm khắc tới mức biếи ŧɦái. Mẹ của Trịnh Ngọc Khiết đặt tất cả hy vọng lên người cô ta, thường xuyên ép buộc Trình Ngọc Khiết phải học. Cô ta có thể thi đậu trường chúng ta, tất nhiên thành tích cũng không thấp, cô ra vẫn luôn được xem là ‘con nhà người ta’. Cho nên khi chạm mặt cậu, Trịnh Ngọc Khiết rơi vào trạng thái mất cân bằng.”

Hạ Úc Thanh bật cười: “Chỉ là tớ không có lựa chọn thứ hai mà thôi.”

Phương Ly gật đầu: “Tớ biết, vậy nên tớ rất khâm phục cậu. Tớ không thể làm được như cậu, đối với những người đối xử tệ với mình… Thu Thu cũng vậy. Bọn mình hăng hái không quá hai ngày thì lại bắt đầu lười biếng.”

“Không giấu gì cậu, có lúc tớ cũng rất muốn lười biếng.”

Phương Ly bật cười ra tiếng: “Cậu có thể tranh thủ bảo vệ luận văn, đến lúc đó cậu có thẻ trộm lười một chút.”

“Không phải chúng ta mới học đại học năm thứ hai sao?”

“Đầu năm hai đại học đã có thể suy nghĩ sơ bộ về tương lai để được ra nước ngoài, học lên thêm hoặc đi làm. Nếu cậu muốn ra nước ngoài thì nên bắt đầu chuẩn bị IELTS và TOEFL.”

“Cậu muốn ra nước ngoài sao?”

“Tớ và Thu Thu đã bắt đầu chuẩn bị để ra nước ngoài.”

Hạ Úc Thanh chợt rơi vào im lặng.

Ngược lại cô không quá muốn xuất ngoại, chẳng qua cô đột nhiên ý thức được, đối với một số người, khắp nơi đều là đường đi, chỗ nào cũng có lối thoát.

Còn cô lại không giống như vậy.

Mười giờ tối, Trình Thu Địch học xong môn tự chọn trở về, trong phòng lại ồn ào lên.

Hạ Úc Thanh giải thích về chuyện anh họ của cô một lần nữa, khiến Trình Thu Đình thút thít một trận. Cô ấy nói hai ngày tới chắc chắn sẽ để ý, nhìn thử xem có phải anh ta đã đi thật rồi không.

Tắm xong, Hạ Úc Thanh cầm khăn lông lau tóc vắt lên ghế, lấy thuốc mỡ từ trong túi xách ra, dùng tăm bông chấm một ít rồi thoa lên vết trầy trên đầu gối.

Trình Thu Địch bước qua, tò mò hỏi: “Thanh Thanh, vết thương của cậu vẫn còn phải thoa thuốc à?”

“Ừm, hôm nay chạy bộ, lại vô tình làm rách da.”

Cũng may là cô đang cúi đầu, lại vừa tắm xong, sẽ không có ai nhận ra mặt cô đang nóng lên.

Ngày sinh nhật của Hạ Úc Thanh, Lục Sênh gửi wechat mời cô đi ra ngoài chơi.

Những người tham gia buổi tiệc của Hạ Úc Thanh đều là bạn cùng phòng và bạn học, Lục Sênh sợ chơi chung không hợp nên đã khéo léo từ chối, hẹn cô qua vài ngày nữa hai người cùng đi shopping, đến tham quan cửa hàng của cô ấy. Công tác chuẩn bị cho giai đoạn đầu của cửa hàng sắp hoàn thành rồi, dự kiến tuần sau sẽ khai trương.

Đã tụ tập thì tất nhiên phải “vào thành phố”, hai người đặt một phòng karaoke ở gần khu vực trường cũ. Nơi này hướng đến đối tượng khách hàng là sinh viên nên giá cả tương đối bình dân.

Trừ hai người bạn cùng phòng, Hạ Úc Thanh còn mời Tô Hoài Cự và một người bạn của anh ấy, bạn cùng lớp và mấy người bạn chơi thân trong hội sinh viên. Nhưng mà những người bạn này trong lòng đều có suy nghĩ xấu xa mà kêu gọi và dẫn thêm bạn bè đến, cuối cùng lại biến thành một bữa tiệc vô cùng náo nhiệt.

Mở màn, Hạ Úc Thanh và Trình Thu Địch cùng nhau hát bài Một Người Giống Như Mùa Hè, Một Người Giống Như Mùa Thu. Đến đoạn của Hạ Úc Thanh hát, mọi người đồng loạt bày tỏ thái độ, đã ghi nhận tấm lòng, không cần phải hát thật được không?

Trình Thu Địch giơ ly bia lên, lớn tiếng nói: “Phải nghe hết! Mọi người phải cho Thanh Thanh của chúng ta một cơ hội thể hiện chứ!”

Hát xong, mọi người nâng lý chúc mừng tình bạn của Hạ Úc Thanh và các bạn học trong lớp, đã vượt qua thử thách khó khăn nhất từ trước đến nay

Trong buổi tụ tập, mọi người chỉ đơn giản là ca hát, uống bia và chơi trò nói thật hay mạo hiểm.

Hạ Úc Thanh chào hỏi từng người bạn của bạn mình, tất cả đều có cách chơi riêng, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Chơi một hai tiếng đồng hồ, Trình Thu Địch cảm thấy đói nên gợi ý mọi người cùng nhau đi ăn đồ nướng.

Thức ăn gọi bên ngoài thì không được giao lên lầu mà phải gửi ở quầy lễ tân, Trình Thu Địch kéo Hạ Úc Thanh cùng đi xuống lầu lấy.

Trước quầy lễ tân có một nhóm người đang chờ lấy phòng riêng.

Hạ Úc Thanh và Trình Thu Địch chia nhau xách túi thức ăn bên ngoài. Lúc chuẩn bị xoay người trở về phòng, cô nhìn lướt qua nhóm người kia, trong nháy mắt bàn chân như bị cố định lại.

Nhóm này có khoảng mười người, lần lượt tụm năm tụm ba, trong đó có một đôi tình nhân, không thể nào không nói rằng đó là một cặp tình nhân, bởi vì người đàn ông kia đang ôm eo một cô gái xinh đẹp, mặt hai người kề sát vào nhau, không xem ai ra gì mà thủ thỉ bên tai nhau. Cũng không biết người đàn ông kia nói gì mà cô gái lại cười tươi như hoa, giận dỗi mắng hắn một câu: “Không biết xấu hổ.”

Trí nhớ của Hạ Úc Thanh rất tốt, đặc biệt là người đàn ông này rất đẹp trai, đẹp đến mức khiến cho người nào đã gặp anh ta thì sẽ không thể quên được.

“Thanh Thanh?”

“Chờ một chút.” Hạ Úc Thanh hạ thấp giọng nói. Cô nắm tay Trình Thu Địch, kéo cô ấy đến bên cạnh khu ăn vặt, sau đó lấy điện thoại ra, lén lút quay video lại.

“Sao vậy?” Tất nhiên là Trình Thu Địch đã nhận ra hành động kỳ lạ của Hạ Úc Thanh.

“Lát nữa sẽ nói với cậu.”

Người đàn ông này bao một phòng rồi lên lầu.

Cô nắm tay Trình Thu Địch, đi theo phía sau bọn họ. Đến lúc thấy bọn họ vào phòng bao, Hạ Úc Thanh ghi nhớ số phòng rồi nhanh chóng lôi kéo Trình Thu Địch đi xuyên qua hành lang, trở lại phòng riêng.

Đồ nướng được phân chia, Hạ Úc Thanh không muốn ăn, cô kéo Trình Thu Địch đi vào trong góc, nhắc đến chuyện lúc nãy: “Cậu có để ý người đàn ông rất đẹp trai mà tớ quay video hồi nãy không?”

Trình Thu Địch gật đầu.

“Anh ta là bạn trai của một người chị của tớ.”

Trình Thu Địch giật mình, mắng một tiếng ‘chết tiệt’ rồi hỏi: “Ra đường nɠɵạı ŧìиɧ?”

Hạ Úc Thanh lo lắng, cắn ngón tay: “... Tớ có nên nói với chị ấy không?”

“Chắc chắn phải nói rồi! Người này quá xấu xa!”

Hạ Úc Thanh suy nghĩ một lát: “Tớ xác nhận lại trước một chút, xem bọn họ có phải đã chia tay hay không.”

Cô lấy điện thoại di động ra rồi gửi tin nhắn cho Lục Sênh: Chị Sênh Sênh, bạn trai hiện tại của chị là Seb hả?

Lục Sênh trả lời rất nhanh: Là Seb! Sebastian! Em hỏi chuyện này làm gì? Tất nhiên là chưa chia tay rồi.

Hạ Úc Thanh: Sẽ chia tay sao?

Lục Sênh : ...

Lục Sênh: Tạm thời thì không, còn chưa chán mà.

Hạ Úc Thanh đưa màn hình điện thoại qua cho Trình Thu Địch xem: “Làm sao đây?”

Lục Sênh lại gửi một tin nhắn đến: Thanh Thanh, sao đột nhiên em lại hỏi cái này?

Trình Thu Địch nói: “Hay là nói thẳng với cô ấy đi.”

Hạ Úc Thanh không chần chừ nữa, trực tiếp gửi đoạn phim dài năm sáu giây cho Lục Sênh.

Khoảng hơn ba mươi giây sau, Lục Sênh trả lời: Ở đâu?

Hạ Úc Thanh gửi địa chỉ và số phòng cho Lục Sênh, hỏi có phải cô ấy định đến hay không.

Lục Sênh trả lời: Thanh Thanh, em không cần quan tâm đến chuyện này nữa, chị sẽ đến xử lý.

Tất nhiên Hạ Úc Thanh không thể mặc kệ được, cô thấp thỏm ngồi trong phòng, thừa dịp mọi người không chú ý mà đi ra cửa, xuống lầu dưới.

Cô đợi ở cửa chưa tới hai mươi phút đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen chạy đến.

Người ngồi trên ghế sau mở cửa xe ra, chính là Lục Sênh đang cực kỳ giận dữ.

“Chị Sênh Sênh…” Hạ Úc Thanh bước lên đón.

Lục Sênh nhìn cô: “Anh ta ở phòng nào? Thanh Thanh, em dẫn chị lên đó.”

Bắt đầu từ lúc đó, Hạ Úc Thanh đã không thể khống chế tình hình được nữa.

Lục Sênh ào ào lên lầu. Lúc cô ấy đẩy cửa phòng riêng ra, nhìn thấy trên ghế sô pha ở trong góc, cô gái kia đang ngồi trên đùi Seb, đút táo cho hắn ăn.

Trong phòng rất ồn ào, người đến người đi, thậm chí không không có ai chú ý đến người xa lạ vừa bước vào.

Lục Sênh không hề gặp bất kỳ sự ngăn cản nào, đi thẳng đến gần hai người kia.

Thấy bên cạnh có một cái micro, cô ấy cầm lên, bật công tắc rồi nhắm thẳng vào loa. Chớp mắt, trong phòng bao vang lên âm thanh điện tử chói tai.

Những âm thanh ồn ào dừng lại ngay lập tức, tất cả mọi người đều nhìn sang.

Lục Sênh ném micro, chỉ vào cô gái đang ngồi trên đùi Seb: "Tốt nhất cô nên đi đi, để tránh tôi lỡ tay làm cô bị thương."

Cô gái kia cau mày: “Cô là ai?”

Seb chợt đẩy mạnh cô ta ra.

Cô ta hơi lảo đảo, chống tay lên ghế sô pha, tức giận nói: “Làm gì vậy hả?”

Từ đầu đến cuối Lục Sênh không hề chú ý đến cô ta, cầm một ly rượu gần đó lên, hất thẳng vào mặt Seb.

Mặc dù Seb tức giận nhưng lại không dám phát tác, bước lên kéo lấy cánh tay của Lục Sênh, kêu cô ấy ra bên ngoài nói chuyện.

Đột nhiên cô gái nhào lên, túm được Seb rồi mắng Lục Sênh là “đồ thần kinh”. Seb kêu cô ta buông tay nhưng cô ta không chịu nghe.

Ngay lúc này, có vẻ là bạn của cô gái kia thấy không ổn nên bước lên bao vây lại. Còn cô gái kia thì nhân lúc hỗn loạn tạt một ly rượu vào Lục Sênh.

Lục Sênh hoàn toàn phẫn nộ, giơ tay tát Seb một cái.

Cô gái thấy như vậy, định xông lên ăn miếng trả miếng.

Hạ Úc Thanh phản ứng kịp thời, cô khá cao nên có lợi thế về ngoại hình. Hạ Úc Thanh vươn tay ra nắm lấy cánh tay của cô gái kia.

Có lẽ do uống rượu nên cô gái kia cũng bắt đầu mất khống chế, vừa la hét vừa giãy giụa muốn lao về phía Lục Sênh.

Hạ Úc Thanh vẫn không nhúc nhích, cô gái kia cúi đầu cắn vào tay cô một cái.

Hạ Úc Thanh hoảng sợ, vội vàng đẩy cô ta ra. Sức của cô vốn dĩ rất lớn, lần này lại không khống chế tốt sức lực, cô gái kia bị đẩy mạnh, lảo đảo lui về phía sau rồi ngã ngồi lên bàn, đẩy ngã một loạt chai bia.

Cô gái kia vẫn chưa hoàn hồn, tức giận nhặt một chai rượu ở bên cạnh lên, đập về phía Hạ Úc Thanh.

Hạ Úc Thanh né kịp, chai rượu sượt qua cánh tay của cô rồi đập vào bức tường sau lưng, nhưng rượu và mảnh vỡ lại văng tung tóe.

Lục Sênh sợ hết hồn: “Thanh Thanh!”

“Không sao...” Hạ Úc Thanh cúi đầu nhìn, trên cánh tay có một vết thương đang chảy máu.

Lúc Lục Tây Lăng nhận được điện thoại của Lục Sênh, anh vừa mới kết thúc bữa tiệc xã giao với người khác.

Hiện tại anh đang ở cách nơi đó không xa nên Lục Tây Lăng kêu tài xế quay đầu xe, chạy đến.

Khi anh lên tới lầu hai của quán karaoke, một đoạn hành lang đã bị người vây kín. Lục Tây Lăng chen qua đám người đi vào, trong phòng riêng đèn sáng rực, mùi rượu và mùi mồ hôi lộn xộn, đông nghẹt người.

Anh nhíu mày quan sát một lát mới nhìn thấy Hạ Úc Thanh.

Cô ngồi trên ghế sô pha trong góc, dùng một xấp khăn giấy đè chặt cánh tay.

Bên cạnh cô có hai cô gái và một chàng trai ông đang đứng.

Chàng trai này Lục Tây Lăng có ấn tượng, chính là người đã nói chuyện với Hạ Úc Thanh trong vườn hoa của khoa khoa học kỹ thuật.

Lúc này, Hạ Úc Thanh mới ngước mắt nhìn lên, mắt đối mắt với Lục Tây Lăng. Cô mở miệng, dường như đang gọi “chú Lục”.

Một nửa mái tóc của cô ướt nhẹp, mặc dù trong mắt không có sự sợ hãi nhưng bề ngoài lại rất thảm hại.

Lục Sênh bước lên đón, Lục Tây Lăng đành tạm thời thu hồi ánh mắt: “Tình huống hiện tại là thế nào?” Lục Sênh còn chưa kịp trả lời đã nghe người phía sau hét lên.

Cô ấy quay đầu, nhìn thấy người đến chung với Lục Tây Lăng là Chu Tiềm, không nói hai lời bước tới đấm một cú vào mặt Seb.

Bầu không khí ở hiện trường vốn dĩ đã thoáng lắng xuống, chớp mắt lại ầm ĩ trở lại.

Có người la hét phải báo cảnh sát, ông chủ lớn tiếng can ngăn.

Lục Sênh chạy đến lôi kéo Chu Tiềm, Lục Tây Lăng thì bước qua bãi chiến trường lộn xộn trên mặt đất, đi vào trong góc.

Trong mắt nhóm sinh viên chỉ cảm thấy Lục Tây Lăng có khí thế không giận mà uy, giống như một người có thể trấn áp tình huống hiện tại, nên đã nhốn nháo nhường đường.

Lục Tây Lăng đứng bên cạnh Hạ Úc Thanh, cúi đầu, nắm lấy cánh tay đang cầm khăn giấy của cô rồi kéo ra.

“Nghiêm trọng không?”

“Không nghiêm trọng, chỉ trầy da một chút, đã không còn chảy máu nữa rồi.”

Lục Tây Lăng chăm chú nhìn một lát, thấy đúng là chỉ bị trầy xa một chút mới cảm thấy yên tâm.

Anh ngước mắt lên, ánh mắt tự động lướt qua Tô Hoài Cự đang đứng bên cạnh, lạnh giọng nói một câu: “Chỉ biết đứng nhìn thôi à?”

Trên mặt Tô Hoài Cự chợt xuất hiện một dấu hỏi thật to.

Giây tiếp theo, Lục Tây Lăng xoay người lại rồi hỏi: “Ai đập chai?”

Không có ai trả lời.

Phía đối diện có một cô gái, hai cánh tay vòng trước ngực, hơi sợ hãi nhìn sang bên này.

Lục Tây Lăng chỉ lạnh lùng liếc cô ta một cái, rồi nhìn về phía Seb đang bị Chu Tiềm nắm cổ áo, khóe miệng chảy máu: “Chuyện này là do mày, cũng nên tính trên đầu mày. Sênh Sênh, em muốn xử lý hắn như thế nào?”

Lục Sênh cắn răng, giơ tay tát Seb hai cái: “Không phải anh muốn nổi tiếng sao? Tôi sẽ quảng cáo giúp anh, để xem sau này còn ai không biết anh nữa!”

Cô ấy nói xong thì quay lưng lại, giống như không muốn nhìn thấy hắn nữa, để khỏi bẩn mắt, nhưng nước mắt lại rơi xuống lần nữa.

Chu Tiềm sửng sốt, ném người đang nắm trong tay ra, nhanh chóng đưa tay ôm chặt bả vai của Lục Sênh.

Lục Sên cúi đầu, khóc nức nở mà tựa đầu vào tay anh ấy.

Đơn giản chỉ là một trận ầm ĩ, không gây ra tổn thương quá lớn nên cuối cùng cũng không báo cảnh sát.

Ông chủ cam đoan tiền rượu hôm nay hoàn toàn miễn phí.

Nhóm người Lục Sênh rời khỏi phòng bao.

Hạ Úc Thanh bị vài người bạn vây quanh, mọi người nhốn nháo lên, có người nói là đến bệnh viện kiểm tra chút đi, lại có người nói phải tìm chỗ thay quần áo...

Lục Tây Lăng nghe mà nhức đầu, bước đến, túm lấy cánh tay không bị đau của cô rồi kéo cô đến bên cạnh mình, hạ giọng nói với mọi người: “Tôi đưa Hạ Úc Thanh đi trước, kiểm tra vết thương xong sẽ đưa người về luôn. Các người chơi tiếp đi, muốn ăn muốn uống cái gì thì cứ thoải mái, lát nữa tôi sẽ cho người đến thanh toán.”

Tô Hoài Cự suy nghĩ sâu xa liếc Hạ Úc Thanh một cái rồi quay qua nhìn Lục Tây Lăng, hỏi một câu đơn giản muốn chứng thực suy nghĩ của mình: “Anh là?”

Ánh mắt Lục Tây Lăng chợt lạnh xuống: “Tôi là chú của cô ấy. Cậu có ý kiến gì à?”

“Không có.” Tô Hoài Cự nhẹ giọng cười: “Vậy nhờ chú chăm sóc Thanh Thanh thật chu đáo.”

Lục Tây Lăng nhíu mày vì cách xưng hô này nhưng cũng không nói gì thêm.

Đến chỗ cửa ở dưới lầu, Lục Sênh nghẹn ngào nhìn Hạ Úc Thanh: “Thanh Thanh, hôm nay rất xin lỗi em, rõ ràng là sinh nhật của em...”

“Không sao cả, chỉ bị thương ngoài da chút thôi, chị Sênh Sênh đừng khóc, loại đàn ông này không xứng đáng…”

Mắt thấy hai cô gái muốn ôm nhau khóc, Lục Tây Lăng lập tức kéo Hạ Úc Thanh lại, giọng nói hạ thấp hơn bình thường, nói với Lục Sênh: “Em về trước đi, anh đưa Thanh Thanh đi xử lý vết thương.”

Chu Tiềm nói: “Tôi đưa về.”

Lục Tây Lăng gật đầu.

Chu Tiềm nắm tay Lục Sênh, hai người cùng lên xe.

Lục Tây Lăng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.

Mùi hương trên người cô giống như một người vừa được vớt ra từ trong thùng bia vậy.

“Em…”

Hạ Úc Thanh nhìn anh, bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn nghe dạy dỗ.

Lục Tây Lăng đè ngón tay lên trán rồi thở dài: “Đi thôi.”