Hoàng Đường

Chương 47: Đạo hạnh quá thấp?

Hôm sau, Tả Xu Tĩnh mơ màng mở mắt, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã cảm nhận được ánh mắt vô cùng nóng bỏng từ bên cạnh. Nàng hơi sững người, quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy Hoài Vương.

Tối qua hai người náo loạn một trận, Tả Xu Tĩnh mệt mỏi cả ngày nên vừa nằm xuống đã ngủ thϊếp đi, Hoài Vương thì tâm trạng tốt đến nỗi cả đêm gần như không ngủ, nhưng ngày hôm sau vẫn dậy sớm hơn Tả Xu Tĩnh.

Hoài Vương có vẻ đã tắm rửa xong, nhưng không đến thư phòng mà ngồi bên giường nhìn nàng. Tả Xu Tĩnh và hắn nhìn nhau một hồi, một lúc lâu sau mới nói: "Chàng ở đây làm gì...?"

Hoài Vương giơ bình sứ trong tay lên, nói: "Xem ra nàng tỉnh hơn nhiều rồi, chuẩn bị bôi thuốc giúp nàng."

Tả Xu Tĩnh không nói nên lời: "Không cần, ta còn phải đi tắm, lát nữa bảo Bích Vân và Châu Nhi bôi thuốc giúp ta là được. Vương gia cứ bận việc của mình đi."

Hoài Vương nhíu mày: "Không sao, hôm nay được nghỉ, Tử Hậu và Ngu Bất Tô cũng chưa đến."

Tả Xu Tĩnh nhớ đến chuyện hôm qua, chậm rãi bò dậy: "Sáng nay trong cung có truyền ra tin tức gì không? Quyết định cuối cùng của hoàng thượng với thái tử..."

Hoài Vương lắc đầu: "Vẫn chưa có. Có điều phụ hoàng vẫn luôn sủng ái thái tử, ta nghĩ, khả năng cuối cùng vẫn không phế thái tử là rất cao."

"Đã như vậy rồi mà còn..." Tả Xu Tĩnh tức giận: "Tâm của hoàng thượng, quả thực sắp nghiêng đến Nam Châu rồi."

Hoài Vương dở khóc dở cười: "Đây đâu phải ngày đầu nàng biết? Hơn nữa nàng nói hoàng thượng như vậy, cũng to gan thật."

"Nếu là lúc trước, hắn là hoàng tử của ta, ta là đích mẫu của hắn đó." Tả Xu Tĩnh nhỏ giọng nói: "Tại sao không thể nói hắn?"

"Phải phải phải." Hoài Vương không chút nguyên tắc kéo tay nàng lại: "Hoàng nãi nãi, người mau đi tắm, sau đó để hoàng tôn bôi thuốc cho người đi."

Tả Xu Tĩnh nói: "Không cần, lát nữa bảo Châu Nhi bôi cho ta, chàng ra ngoài trước đi."

Hoài Vương gật đầu: "Ừm."

Tả Xu Tĩnh đột nhiên nhớ đến một chuyện: "Lát nữa ta còn phải gặp Ngu Bất Tô, một mặt là muốn bảo hắn nhắc Tần Diễm Diễm rời khỏi La Nghĩa, La Nghĩa sắp gặp xui rồi, liên luỵ đến Tần Diễm Diễm thì không tốt. Mặt khác... chuyện của chúng ta, ta cũng phải doạ hắn một phen."

Hoài Vương cảm thấy buồn cười: "Mỗi lần Ngu Bất Tô tới phủ, nàng đều muốn nói chuyện riêng với hắn? Ta thì không sao, nhưng người không biết chuyện sẽ nghĩ thế nào đây."

Tả Xu Tĩnh không chút để ý: "Hạ nhân đâu dám nhiều lời, nếu thật sự có người hỏi thì chàng cứ nói... nói Ngu Bất Tô là một, ừm, đoạn tụ."

Hoài Vương: "..."

Tả Xu Tĩnh nói rồi lười biếng ngáp một cái, Hoài Vương chỉ đành đặt bình sứ xuống, gọi Bích Vân và Châu Nhi ở bên ngoài vào. Bích Vân và Châu Nhi ở ngoài lo lắng cả một đêm, dù sao hôm qua vương gia thực sự đã đấm vương phi điện hạ một cái!

Nhưng vừa vào phòng, bầu không khí giữa hai người trong phòng lại rất hoà hợp, mặc dù lúc bọn họ tiến vào thay y phục cho vương phi, hai người không hề nói chuyện, hơn nữa vương gia lập tức ra ngoài, nhưng trước khi ra ngoài, hắn còn đặc biệt nói một câu "Ta đến thư phòng trước, lát nữa nàng đến là được" với Tả Xu Tĩnh, ngữ khí vô cùng ôn hoà. Hai người có vẻ không những không có hiềm khích, mà quan hệ còn tốt hơn trước kia.

Bích Vân và Châu Nhi hầu hạ Tả Xu Tĩnh tắm xong, Bích Vân chải tóc cho Tả Xu Tĩnh, Châu Nhi ở một bên cẩn thận bôi thuốc cho nàng. Châu Nhi rất tỉ mỉ, lực tay cũng rất nhẹ, Tả Xu Tĩnh không chút biểu cảm, mặc dù cảm thấy mắt vẫn còn đau nhưng không đau như hôm qua nữa, bình thuốc đó quả nhiên khá hữu hiệu.

Châu Nhi dè dặt nói: "Vương phi điện hạ, bây giờ người thấy đỡ hơn chưa?"

"Ừm, đỡ hơn tối qua nhiều rồi. Thuốc này khá tốt, vương gia nói là năm đó hoàng thượng ban tặng lúc người bị thương, cả Đại Mẫn chỉ có một bình." Tả Xu Tĩnh nói: "Được rồi, em đừng bôi nhiều như vậy, bôi một lớp mỏng là được, lát nữa ta còn phải ra ngoài tiếp khách."

Châu Nhi đáp lại, thu tay về, nhỏ giọng nói: "Tối qua vương gia... đang yên đang lành, sao lại đánh người... Ra tay còn mạnh như vậy..."

Hiện tại tâm trạng Tả Xu Tĩnh khá tốt nên mới giải thích: "Cũng không phải cố ý... Lúc đó ta đột nhiên nhảy ra, vương gia không phản ứng kịp nên mới đánh trúng ta."

"Thì ra là vậy." Châu Nhi thở phào nhẹ nhõm: "Là vậy thì tốt, nô tỳ còn tưởng vương gia không vui nên đánh người."

Tả Xu Tĩnh mỉm cười lắc đầu, đợi khi chuẩn bị xong, Tả Xu Tĩnh bảo Bích Vân ra ngoài xem thử. Sau khi biết Chu Tuấn Hựu và Ngu Bất Tô đã tới, hơn nữa đã vào thư phòng, Tả Xu Tĩnh ngẫm nghĩ, cảm thấy bản thân tạm thời vẫn là đừng nghe nội dung câu chuyện giữa ba người họ, nên không ra ngoài, bảo Châu Nhi dọn bữa sáng vào phòng, tuỳ tiện dùng bữa, sau đó bảo Bích Vân đến chỗ Chương Thuẫn lấy sổ sách đến, ngồi trong phòng xem sổ sách.

Gần trưa, Chu Tuấn Hựu và Ngu Bất Tô cuối cùng cũng rời khỏi thư phòng. Tả Xu Tĩnh cầm quạt, tựa như vô tình che đi mắt trái rồi thong thả bước ra. Hoài Vương, Chu Tuấn Hựu và Ngu Bất Tô đang đứng bên ngoài thư phòng, thấy Tả Xu Tĩnh, Ngu Bất Tô và Chu Tuấn Hựu đồng thời hành lễ. Tả Xu Tĩnh cười đáp lại: "Ngu đại nhân, ta có chút chuyện muốn nói với ngài, theo ta."

Ngu Bất Tô liếc Hoài Vương một cái, Hoài Vương gật đầu. Ngu Bất Tô cảm thấy Hoài Vương vẫn là rất không có nguyên tắc, bây giờ thái hậu không cần nghĩ lý do cũng có thể trực tiếp kéo hắn ta đi nói chuyện riêng rồi?

Hắn ta xoay người, vỗ vai Chu Tuấn Hựu: "Chu đại nhân đợi ta một lát."

Hôm nay Ngu Bất Tô và Chu Tuấn Hựu đều không ở lại Hoài vương phủ dùng bữa, là vì hai người đã hẹn trước buổi trưa sẽ đến Tuý Tiên Lâu thử rượu nho Tháp Đạt mới được đưa đến. Chu Tuấn Hựu gật đầu, nhíu mày nhìn Ngu Bất Tô và Tả Xu Tĩnh đi xa, một lúc sau mới quay đầu nghi hoặc nói: "Vương gia, đây hình như là lần thứ ba vương phi gọi Ngu đại nhân đi nói chuyện riêng rồi, người không cảm thấy hơi kỳ lạ sao?"

Hoài Vương bình thản nói: "Không."

"Nhưng, dù sao cũng là cô nam quả nữ, không hợp lễ nghi... Vậy mà vương gia không hề lo lắng chút nào." Chu Tuấn Hựu không hiểu.

Hoài Vương nhớ đến lời Tả Xu Tĩnh nói sáng nay, như cười như không: "Ồ, Ngu đại nhân là đoạn tụ, bổn vương có gì phải lo lắng?"

Chu Tuấn Hựu khẽ biến sắc: "Ngu đại nhân là đoạn tụ?!"

Hoài Vương nhìn về phía xa, ánh mắt xa xăm: "Bổn vương cũng không biết."

Nhưng vừa rồi rõ ràng người nói thế mà?! Sắc mặt của Chu Tuấn Hựu lập tức vô cùng phong phú.

...

"Í, điện hạ, mắt của người..." Khi đến đình Hồ Tâm, Tả Xu Tĩnh đặt quạt xuống, Ngu Bất Tô nhìn thấy vết bầm tím trên mắt trái của nàng liền hít vào một ngụm khí lạnh.

Tả Xu Tĩnh muốn báo thù chuyện ban đầu hắn ta giấu mình, vì thế cố ý thở dài, u buồn: "Là vương gia đánh."

"Vương gia đánh đánh đánh nữ nhân?!" Ngu Bất Tô chớp chớp mắt, vô cùng chấn động.

Tả Xu Tĩnh: "Vương gia nói ta đã giấu chàng một chuyện, ta hỏi chàng là chuyện gì nhưng chàng lại không chịu nói cho ta, ngươi cũng biết ta chột dạ nên cứ hỏi mãi, chàng thấy phiền nên đã vung tay với ta."

Ngu Bất Tô trừng to mắt.

Tả Xu Tĩnh ai oán nói: "Nhưng, ta từng hỏi ngươi rồi mà, vương gia thực sự không biết chuyện ta là thái hậu, vậy thì càng không thể biết ta từng giấu chàng."

Ngu Bất Tô rất quẫn bách: "Ta ta ta, ờ ờ ờ ờ..."

Tả Xu Tĩnh thầm nghĩ, ngươi còn không thành thật khai ra?!

Nàng chỉ đành thở dài: "Đáng sợ nhất là, chuyện này vẫn chưa xong, vương gia nói chàng ghét nhất là có người có chuyện giấu chàng, cho dù sau này nói ra thì chàng cũng sẽ báo thù. Chỉ là, thời gian báo thù sẽ chậm hơn chút... Như ta là một nữ tử, còn là thê tử của chàng, chàng còn có thể xuống tay nhẫn tâm thế này, không biết người khác còn phải chịu những chuyện gì. Ngu đại nhân, ta thực sự xin lỗi ngươi, ngươi tuyệt đối đừng để vương gia biết ngươi giúp ta, bằng không vương gia nhất định sẽ hạ sát chiêu với ngươi..."

Ngu Bất Tô ngẩn người hồi lâu, sau đó nói: "Thái hậu nương nương, có phải người biết hết rồi không?"

Tả Xu Tĩnh nhìn hắn ta, vô tội chớp mắt.

Ngu Bất Tô tức giận nói: "Vừa rồi là ngươi cố ý doạ ta! Rõ ràng là vậy! Có phải vương gia nói hết cho ngươi rồi không? Ngươi cũng biết đều do ta nói với vương gia đúng không? Được rồi được rồi, ta thừa nhận, lúc đó vương gia doạ ta, ta không giấu được nữa nên mới nói với vương gia. Sau khi hồi kinh không dám nói với ngươi cũng vì không muốn dây vào chuyện của hai người nữa... Ài, ngươi đừng nhìn ta như vậy, là ta không đúng, được chưa..."

Tả Xu Tĩnh bĩu môi: "Còn dám lừa ta, đúng là đánh giá thấp ngươi rồi."

Ngu Bất Tô cười híp mắt nói: "Thực ra ban đầu ta đúng là bị doạ thật, nhưng sau đó ngươi nói chuyện phô trương như vậy, thành ra ta không tin nữa. Nghĩ kỹ lại, vương gia biết ngươi là thái hậu thì nhất định sẽ rất vui vẻ, sao có thể nỡ đánh ngươi."

"Hừ." Tả Xu Tĩnh nói: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, ngươi cũng biết hôm qua xảy ra chuyện gì, bất luận thế nào, cho dù cuối cùng hoàng thượng tha cho thái tử thì cũng sẽ không tha cho thái phó và những người khác. La Nghĩa nhất định sẽ gặp chuyện, ngươi bảo Tần Diễm Diễm mau rời đi đi."

"Ta biết, ta đã thông báo cho muội ấy rồi, đêm nay muội ấy sẽ lén rời đi." Ngu Bất Tô gật đầu: "Có điều, vết thương trên mặt điện hạ rốt cuộc là sao vậy?"

"Đây thực sự là vương gia đánh, có điều chỉ vô ý thôi." Tả Xu Tĩnh thở dài.

Ngu Bất Tô cười xấu xa: "Vậy thì, người và vương gia, đã thẳng thắn rồi? Bây giờ... he he..."

Tả Xu Tĩnh khó chịu nhìn hắn ta: "Không phải Ngu đại nhân không muốn bị kéo vào chuyện giữa ta và vương gia sao? Sao còn muốn hỏi? Cẩn thận, lại bị kéo vào đó..."

Ngu Bất Tô nhất thời biến sắc: "Vương phi điện hạ còn chuyện gì không? Nếu không còn, vi thần xin cáo lui trước!"

"Đi đi..." Tả Xu Tĩnh xua tay, rất bất lực.

Ngu Bất Tô cười đắc ý, lắc lư rời đi, thầm nghĩ: "Vương gia và vương phi muốn hợp lực lừa ta, hừ hừ, suy cho cùng vẫn là đạo hạnh không đủ, bổn quan sao có thể dễ dàng bị lừa thế chứ?"

Kết quả, vừa đến bên ngoài thư phòng, Ngu Bất Tô phát hiện không thấy Hoài Vương và Chu Tuấn Hựu đâu nữa. Hắn ta ngẩn ra, hỏi thị vệ đứng canh bên ngoài: "Vương gia và Chu đại nhân đâu?"

"Vương gia đã quay về thư phòng, Chu đại nhân bảo tiểu nhân chuyển lời cho ngài, ngài ấy đột nhiên nhớ ra có chuyện gấp nên đi trước." Thị vệ đó thành thật nói.

Ngu Bất Tô ngẩn ra, cảm thấy kỳ quái: "Cái người Chu Tử Hậu này làm sao thế? Không phải đã nói hôm nay rất rảnh sao? Sao đang yên đang lành lại có chuyện, giữa trưa thế này... Nói lời mà không giữ lời! Còn là người của Đại Lý Tự..."

Ngu Bất Tô không vui lắc đầu rời đi, hoàn toàn không biết, bản thân cuối cùng vẫn bị lừa...

Sau khi Ngu Bất Tô đi, Tả Xu Tĩnh và Hoài Vương cùng dùng bữa trưa. Vì Tả Xu Tĩnh không muốn gặp nhiều người, hai người liền dùng bữa ở Uẩn Thuỵ Đường. Ăn trưa xong, Tả Xu Tĩnh và Hoài Vương định đến hoa viên tản bộ rồi ngủ trưa, nhưng không ngờ Ôn Xảo Giai lại đến.

Tả Xu Tĩnh không ngờ Ôn Xảo Giai sẽ đến, cùng ngẩn người với Hoài Vương, sau đó nhanh chóng đến đại sảnh. Ôn Xảo Giai đã ngồi trong đại sảnh, sau lưng là Đào Nhi và Vương ma ma lớn tuổi hơn chút. Vẻ mặt ba người có vẻ đều không tốt lắm.

Thấy Tả Xu Tĩnh và Hoài Vương tới, Ôn Xảo Giai đứng dậy: "Tham kiến vương gia..."

Dù sao bà cũng chưa từng chính thức gặp Hoài Vương thế này, không khỏi có chút căng thẳng. Hoài Vương vội vàng đỡ bà, không để bà hành lễ, nói: "Người là trưởng bối, hà tất phải hành lễ, mau ngồi xuống đi."

Tả Xu Tĩnh ngồi xuống bên cạnh Ôn Xảo Giai: "A nương, sao thế?"

Ôn Xảo Giai nhìn nàng, có chút kinh ngạc: "A Tĩnh, mặt của con sao thế?"

Tả Xu Tĩnh ngẩn ra: "Con... hôm qua con không cẩn thận bị ngã, đập vào cục đá."

"Không sao đấy chứ?" Ôn Xảo Giai nói.

Tả Xu Tĩnh lắc đầu: "Không sao, người đừng lo lắng."

Ôn Xảo Giai gật đầu, lẩm bẩm: "Không sao thì tốt, không sao thì tốt..."

Kết quả, bà lại đột ngột bật khóc.

Tả Xu Tĩnh ngẩn ra: "Nương, người khóc gì thế, con đã nói là không sao..."

"Tỷ muội các con sao lại xui xẻo thế chứ!" Ôn Xảo Giai khẽ thút thít: "Con ngã bị thương, còn nó... nó..."

Tả Xu Tĩnh nghiêm mặt, nói: "A tỷ? A tỷ làm sao?"

Đến Hoài Vương cũng không khỏi nhíu mày.

Ôn Xảo Giai nói: "Tối qua trong cung xuất hiện thích khách, không biết tại sao A Nhàn bị đâm một kiếm, người thì không sao, được kéo từ Quỷ Môn Quan về, nhưng đứa bé... đứa bé mất rồi..."

Bà vừa nói vừa khóc, nói xong câu cuối cùng liền vùi đầu vào tay áo khóc nức nở.

Tả Xu Tĩnh sững người, quay đầu nhìn Hoài Vương. Hoài Vương cũng nhìn nàng, nhíu chặt mày. Trong lòng hai người đều có một suy nghĩ, nhưng không dám tin, dù sao cũng quá hoang đường.

Tả Xu Tĩnh thu hồi tầm mắt, đặt tay lên lưng Ôn Xảo Giai vuốt v e: "Nương, người đừng khóc nữa... A tỷ..."

Nàng liếc nhìn Đào Nhi và Vương ma ma đứng sau Ôn Xảo Giai: "Còn không mau thuận khí cho phu nhân?!"

Đào Nhi và Vương ma ma vội đỡ Ôn Xảo Giai, Ôn Xảo Giai lại khóc thêm một lúc. Tả Xu Tĩnh dùng khăn tay lau nước mắt cho bà, Ôn Xảo Giai nói: "Trong cung phái người tới, nói rằng sau khi tỉnh lại, thái tử phi biết đã sảy thai thì tâm trạng rất kém, hoàng hậu nương nương đổ bệnh đến giờ vẫn chưa tỉnh, thế nên bảo mấy nữ quyến chúng ta vào cung ở cạnh A Nhàn, hy vọng tâm trạng A Nhàn đỡ hơn một chút... Cung nhân đến thông báo cho ta trước, ta thuận tiện tới chỗ con, chúng ta cùng vào cung xem A Nhàn..."

Tả Xu Tĩnh gật đầu: "Được, bây giờ chúng ta lập tức vào cung."

Trang phục hiện tại của Tả Xu Tĩnh không quá long trọng, ngày thường vào cung thì ăn mặc thế này không phù hợp, nhưng hôm nay là đi thăm người bệnh, đơn giản một chút ngược lại càng tốt. Ôn Xảo Giai nghe vậy liền nói: "Nhưng vết thương trên mặt con..."

"Đây là chuyện nhỏ, chúng ta mau vào cung đi." Tả Xu Tĩnh nói.

Ôn Xảo Giai gật đầu, Tả Xu Tĩnh quay đầu nói: "Vương gia, ta..."

Hoài Vương gật đầu: "Ta nghe thấy rồi, nàng đi đi, tình hình này ta không thích hợp đi, nàng nhớ cẩn thận một chút. Lát nữa phụ hoàng có thể sẽ triệu ta để thảo luận vụ án hôm qua, đến lúc đó chúng ta có lẽ có thể cùng về phủ."

Tả Xu Tĩnh gật đầu, đỡ Ôn Xảo Giai rồi đưa Bích Vân và Châu Nhi ra ngoài, sau đó cùng Ôn Xảo Giai lên kiệu vào cung. Trên kiệu, Ôn Xảo Giai vẫn lau nước mắt, Tả Xu Tĩnh chỉ đành an ủi vài câu: "Bất luận thế nào, tỷ tỷ không sao đã là tốt rồi."

Ôn Xảo Giai nói: "Trước đây người trong cung tới nói A Nhàn mang thai, ta và cha con không biết đã vui thế nào. Nhưng bây giờ... Ài... Con nói xem đang yên đang lành tại sao trong cung lại có thích khách? Cho dù có thích khách thì tại sao lại đâm trúng A Nhàn?! Sao lại xui xẻo như vậy, mệnh khổ như vậy chứ!"

Tả Xu Tĩnh không lên tiếng, thầm nghĩ, có thể không phải xui xẻo... mà là có người cố ý...

Ôn Xảo Giai lau nước mắt vài lần, nói: "Đúng rồi, vừa nãy... Hoài Vương và con, có phải đều tự xưng là "ta", gọi đối phương cũng là "nàng" không?"

Tả Xu Tĩnh ngẩn ra: "Vâng."

Ôn Xảo Giai cuối cùng cũng được an ủi đôi chút: "Tình cảm giữa con và Hoài Vương không tệ... Chuyện này rất tốt, chỉ mong tình cảm giữa A Nhàn và thái tử không bị ảnh hưởng... Ài, nó cũng không dễ dàng gì..."

Tả Xu Tĩnh cũng thở dài, không nói thêm nữa.