Lục Thừa thở dài: “Ánh mắt của bao nhiêu người đều mù hết sao, làm sao cô ấy có thể lấy hết? Mẹ đừng có vì chút lợi ích nhỏ này mà bảo vợ con làm thế, hãy bỏ suy nghĩ đó đi.”
Trương Thúy Thúy ngạc nhiên nhìn anh ta, sửng sốt nói: “Hôm nay mặt trời mọc hướng Tây nha, bình thường anh cũng đâu có tốt bụng như thế, sao cưới vợ liền thay đổi lớn đến vậy? Mẹ sắp nhận không ra anh rồi đấy”
Lục Thừa: “Đó là do lúc trước con còn nhỏ, bây giờ đã có gia đình nên phải thay đổi cho phù hợp.”
Không bao lâu, những người khác lục tục về nhà, ba người cũng không nhiều lời.
Buổi tối, Lục Thừa lại lần nữa đề cập đến việc đi xuống phía Nam. “Theo anh thấy, lần này cùng Trương Triệu, Đại Ngưu đi Thâm Thành trước để tìm hiểu, nghe nói thị trường điện tử nơi đó rất phát triển …… Em nghĩ thế nào?”
Diệp Kiều nhíu mày nhớ lại, Thâm Thành cách Cảng Thành gần nhất, có thể nói đó là vùng đất có nền kinh tế phát triển nhất, nếu ở đời sau thì nơi đó sẽ là mảnh đất vàng.
Nhưng bây giờ……
“Vốn đầu tư cho thị trường điện tử rất cao? Bây giờ chúng ta chỉ có 300 đồng tiền, e là không mua được thứ gì.”
Năm 1973, cả nước thịnh hành ba món đồ điện tử: Đồng hồ, xe đạp, máy may.
Ở Thượng Hải, đồng hồ có giá 125 đồng, xe đạp 380 đồng, máy may 300 đồng trở lên. Giá thành quá lớn.
“Ừ, sau khi tới Thâm Thành, anh sẽ cẩn thận thăm dò thị trường nơi đó.”
Lục Thừa đặt đôi tay ở sau đầu, nhìn về phía Diệp Kiều đang bôi kem dưỡng da lên mặt, nghĩ đến sau khi tới Thâm Thành, nhất định phải mua kem dưỡng da loại tốt nhất cho cô.
“Em đang làm gì đấy?”
Da mặt của Diệp Kiều hơi khô, có thể do thay đổi môi trường sống, đời trước cô sống ở phương Nam, khí hậu luôn ẩm ướt. Bây giờ ở phương Bắc, thời tiết hanh khô liền khác đi.
“Việc này...... Lục Thừa, chất lượng đậu nành do thôn của anh trồng có phải là tốt hơn so với nơi khác không?”
Lục Thừa nhướng mày.
“Em thấy được à, đất trong thôn chúng ta thích hợp trồng đậu nành, nhưng giá thành quá thấp lại không có nguồn để tiêu thụ, có trồng cũng chỉ để trong nhà dùng. Đây cũng là nguyên nhân anh không muốn làm nông.”
Thôn Hạ Hà nơi nào cũng là đất khô, tuy có nguồn nước nhưng không được màu mỡ. Trồng bắp, lúa mạch đạt năng suất rất thấp, chỉ riêng trồng đậu nành là ngược lại. Ngay lúc ban đầu, người trong thôn cho là đã tìm đúng hướng phát triển, ai ai cũng trồng đậu nành. Nhưng đến lúc thu hoạch thì không bán được, chỉ có thể để ở nhà tự dùng.
“Không ai mua thì tự mình ăn à?”
Diệp Kiều khó hiểu. Lục Thừa giải thích nói:
“Đúng, lúc đầu nhà ai cũng ăn đậu nành, nhưng loại đậu này ăn nhiều không dễ tiêu hóa, dễ dàng sình bụng, dần dần mọi người cũng không dám ăn nhiều.”
“Nhưng tôi thấy hiện tại thôn chúng ta vẫn còn nhiều nhà trồng đậu nành.”
Lục Thừa bất đắc dĩ mà thở dài:
“Không còn cách nào khác, mỗi lần đến vụ thu đều phải kê khai sản lượng thu hoạch được, thôn chúng ta chỉ có đậu nành là sản phẩm chủ lực, nhưng lại là…… Không bán được. Mỗi năm, trừ đi số lượng cần phải nộp lên, còn lại đều tự trữ ở nhà mình.”
Thập niên 70 không được tự do mua bán, mô hình trồng cây lương thực này muốn tiêu thụ cần phải có văn bản của các ban nghành có liên quan, trực thuộc nhà nước phê duyệt. Giống như cửa hàng Quốc doanh... phần lớn là nơi tiêu thụ nguyên liệu nông sản như khoai tây, cải trắng, ớt cay các loại, tương đậu nành.
Nhưng trong mắt Diệp Kiều lúc này, đây chính là nguồn vốn để cho cô làm giàu.
“Em có hứng thú với đậu nành ư?”
Lục Thừa hỏi thử một câu. Diệp Kiều giảo hoạt cười:
“Đúng vậy, chẳng những tôi có hứng thú với đậu nành, mỗi ngày còn phải sống cùng đậu nành.”
Lục Thừa rên lên một tiếng, ngã vào giường. Cơn ác mộng đậu nành lại đến rồi.
Buổi trưa ngày hôm sau, lúc đi đến nhà ăn, Lục Thừa thấp thỏm lo âu nhìn quanh, không thấy bóng dáng của đậu nành đâu cả liền thở phào. Vừa lúc Diệp Kiều đang bưng đồ ăn đi về phía anh.
“Tới nếm thử xem này, tất cả đều là dùng đậu nành làm đấy.”
Lục Thừa nhìn thức ăn trên bàn, lại không nhìn thấy hạt đậu nành nào cả.
“Cái này …… Đậu nành nằm ở đâu?”
Diệp Kiều giới thiệu từng món ăn:
“Đây là rau mầm đậu nành trộn, là đậu nành đã mọc mầm, đây là phù chúc, là sản phẩm từ vỏ đậu nành, đây là mì căn, cũng là dùng đậu nành làm, còn đây là canh rong biển đậu hũ, vẫn là làm từ đậu nành.”
Lục Thừa mỗi món nếm một đũa, liền tròn xoe hai mắt nhìn.
Những món này đâu có giống là đậu nành anh ta đã thấy nhiều đâu, đây là mỹ vị nhân gian nha.
“Sao em giỏi thế?”
“Anh không thích tôi giỏi sao?”
Diệp Kiều nhìn Lục Thừa, tuy rằng ngoài miệng khen cô, nhưng trên mặt lại có vẻ không vui.
“Ai, em giỏi như vậy, anh sợ anh không xứng.”
Diệp Kiều nghĩ thầm: Thế mà cũng nói cho được, chỉ là ở thập niên này, ngay cả cách làm đậu nành cũng quá đơn giản, nếu là ở hiện đại thì những món ăn này thật bình thường.
Hơn nữa…… Trong sách, tương lai của Lục Thừa là một người rất giàu có. Nếu nói về bản lĩnh, so với Lục Thừa cô vẫn còn thua xa.
Đáng tiếc, lúc này Lục Thừa đối với tương lai hoàn toàn không biết gì cả, hắn chỉ có thể nghĩ bản thân mình nhất định phải cố gắng kiếm tiền mới xứng với Diệp Kiều.