Không Giấu Được Em

Chương 1

Ánh hoàng hôn cuối cùng của mùa hè đã biến mất, những trận mưa lớn mênh mông cuồn cuộn kéo đến.

Trên đường Minh Ngọc, Lệ gia vàng son lộng lẫy, khách khứa đầy nhà, sinh nhật 55 tuổi của Lệ Khang Thật được tổ chức trên tinh thần một sự kiện trọng đại.

Ở độ tuổi này, Lệ Khang Thật đã công thành danh toại, dưới gối có trai có gái, mỗi người đều là nhân tài kiệt xuất, đặc biệt con trai cả của ông, Lệ Chiêu – nhân vật xuất chúng, tài giỏi trên mọi phương diện.

Tuy rằng vợ cả của Lệ Khang Thật đã qua đời vì bạo bệnh cách đây hai năm, thế nhưng năm ngoái ông lại vừa mới cưới người vợ thứ hai trẻ tuổi xinh đẹp, ít hơn ông mười lăm tuổi. Chuyện này đổi lại thành người khác, những lời đồn đại đặt điều là không thể tránh khỏi, nhưng đây là Lệ gia, không ai chỉ trích phê bình, ngược lại còn nịnh nọt tán dương.

Chỉ có hai điểm không được hoàn mỹ.

Một, người vợ xinh đẹp dẫn theo một cô con gái.

Hai, cô con gái đó không đổi họ.

Cung Vân hết khuyên nhủ đến mắng mỏ, nhưng Nghê Y vẫn không dao động, một gương mặt hại nước hại dân lại vô cùng ngoan cố, tựa như một đóa tuyết liên trên dòng sông băng. Hai mẹ con ồn ào căng thẳng, cuối cùng vẫn là Lệ Khang Thật mỉm cười hòa giải, ông từ ái vuốt đầu Nghê Y, rộng lượng nói: “Nghe con bé đi, chuyện cũng không có gì to tát.”

Đây không phải nể tình, mà là tìm bậc thang cho chính mình.

Kỳ thật Nghê Y biết, già trẻ trên dưới Lệ gia đều coi cô là tai họa.

Nghê Y ngồi trong xe, liếc mắt nhìn cảnh tượng cách đó không xa, vườn hoa của Lệ gia được trang trí xa hoa lộng lẫy. Lệ Khả Nhi ngồi ở vị trí trung tâm, một đám chị chị em em vây quanh cô ta cười nói vui vẻ. Nếu không có gì ngoài ý muốn, trong câu chuyện của bọn họ nhất định sẽ có cô.

Nghe xong nửa bài tình ca trên radio, Nghê Y đẩy cửa xuống xe.

Hôm nay cô mặc một bộ đầm kiểu tây, giày cao gót mảnh mai, vạt váy phía trước ngắn ngang đùi, phía sau chạy dài đến mắt cá chân, mái tóc dài xõa ngang vai, đúng là một cô gái thanh thuần, khiến người ta không thể rời mắt.

Cô vừa xuất hiện, Lệ Khả Nhi liền ngưng cười, nét cao ngạo và khinh thường vô cùng rõ ràng.

Nghê Y coi như không thấy, mỉm cười chủ động chào hỏi: “Chị.”

Tựa như bị kim đâm vào lỗ tai, Lệ Khả Nhi ghét bỏ dời mắt.

Nghê Y vẫn thong dong như cũ, ưỡn thẳng ngực, thong thả ung dung lướt qua chào hỏi những người khác.

“Khả Nhi, sao cậu lại không để ý tới em gái mình?”

“Cô ta mà cũng xứng làm em gái tớ, chỉ là chiếc giày rách con chồng trước mà thôi.”

“Cậu nói nhỏ một chút, cô ta sẽ nghe thấy đấy.”

“Nếu cô ta thật sự nghe được, sẽ không ăn vạ ở nhà tớ mà không chịu rời đi.” Lệ Khả Nhi khịt mũi coi thường: “Giả vờ cao sang, cô ta nghĩ rằng mình là ai.”

Giọng nói phía sau lưng rõ ràng vang dội, Lệ Khả Nhi không hề kiêng dè thể hiện sự chán ghét đối với mình.

Nghê Y đưa lưng về phía bọn họ, tâm vững như bàn thạch, không một chút dao động.

Sau khi tặng quà mừng thọ cho Lệ Khang Thật, việc duy nhất cô nên làm chính là tích thủy bất lậu (*). Lệ Khang Thật kéo tay cô, gương mặt hiền từ, mọi người nhìn vào chỉ có thể thốt lên ba con tình thâm, chủ tịch Lệ có một trái tim bác ái đáng nể phục.

(*) Tích thủy bất lậu – 滴水不漏 – dī shuǐ bù lòu (một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài).

Sau đó là đến màn biểu diễn pháo hoa, tầm mắt mọi người dời đi, Lệ Khang Thật nhanh chóng buông tay cô ra, cách xa Nghê Y nửa thước.

Nghê Y vẫn luôn bình tĩnh, cô đứng tại chỗ, tự mình trở thành phong cảnh.

Cung Vân tranh thủ thời gian kéo cô đến sảnh phụ không người, “Sao con lại thế này, sinh nhật ba mà con còn đến trễ, đợi lát nữa mấy người Khả Nhi lại khó chịu.”

Cung Vân đã hơn 40 tuổi nhưng trên gương mặt lại không thấy một chút nếp nhăn, khi tức giận nhíu mày cũng không làm mất đi vẻ đẹp của thiếu nữ. Ánh mắt Nghê Y lập tức trở lạnh, “Là chú Khang, không phải ba.”

Cung Vân vô cùng tức giận, “Nhỏ giọng chút! Quên đi, dạo gần đây con thế nào rồi?”

Nghê Y cười lạnh một tiếng, “Nếu con nói chẳng ra gì, vậy mẹ sẽ giúp con sao?”

“Mẹ giúp con cái gì? Giúp con đi cầu xin bộ xương già kia đừng bán công ty sao?” Cung Vân khinh thường, “Đừng nằm mơ nữa.”

Giọng điệu Nghê Y bằng phẳng, “Thế thì đừng hỏi nữa.”

Cung Vân bị thái độ của cô chọc tức, “Sao con có thể ngoan cố như vậy! Lao lực vì cái công ty rách nát như vậy làm gì?! Lỗ lã đến rối tinh rối mù, theo mẹ thấy, bán đi cũng tốt!”

“Rối tinh rối mù thì cũng là tâm huyết cả đời của ba con.”

“Ông ấy đã chết nhiều năm như vậy rồi.”

Im lặng vài giây, Nghê Y nhẹ giọng nói: “Con chỉ có một người ba là Nghê Bác Minh, đồ vật duy nhất để để lại, nếu mẹ không cần thì để con bảo vệ.”

Cung Vân tức giận tới dậm chân, nóng lòng phẫn nộ thấp giọng cảnh cáo: “Ít nói mấy lời này đi, lão Khang không thích nghe.”

Nghê Y gật đầu: “Yên tâm, con sẽ không làm ảnh hưởng tới ngày lành tháng tốt của mẹ đâu.”

Lúc này Cung Vân mới vừa lòng, sửa sửa mái tóc mới làm, nhẫn kim cương trên đầu ngón tay rực rỡ lấp lánh “Lão Khang mua ở Paris cho mẹ.”