Địa Phủ Đế Vương

Chương 163: Luận Võ

Lý Thành Thiên không hiểu nổi nữ nhân luôn thích tự mình làm khó.

Vẫn còn nhiều cách khác kia mà, đâu cần tự làm khó mình, ví dụ... Làm đám cưới.

Lúc này, Tần Đức Thọ chú ý tới người bên cạnh Lê Thu Vũ, lời nói rót vào tai Chu Dũng. "Như là đệ tử mới nhập môn!?"

"À, Thu Vũ sư muội, ngươi định đem theo cái rác rưởi này vào Cổ Ma Trận, cũng là có chuẩn bị!" Chu Dũng ánh mắt nhìn sang Lý Thành Thiên, khinh thường nói. "Ngươi đừng nghĩ chỉ có một mình ngươi tham gia!"

Mỗi năm một lần, nhưng mà không quá nhiều đệ tử tham gia vào Cổ Ma Trận, bởi vì thời gian một năm này là không đủ đối với bọn hắn.

Ít nhiều, cũng phải chờ năm năm định đoạt.

Lê Thu Vũ có phần kinh ngạc, lạnh lùng nhìn về Chu Dũng. "Không lẽ ngươi cũng muốn tham gia?"

Chu Dũng bàn tay xoa cằm, thích ý nhìn lại Lê Thu Vũ, cũng là không che giấu. "Ta tham gia, nhưng không muốn làm trưởng lão, chỉ cần đánh bại ngươi, làm mất đi ý chí trong ngươi là được!"

"Ngươi thật bỉ ổi!" Lê Thu Vũ mắng một câu.

Lý Thành Thiên liếc nhìn cái sư tỷ vừa mới nhận này, cũng là không nói gì, bỉ ổi, như vậy cũng chưa bỉ ổi lắm đâu.

Không có hứng thú với chuyện này, Cổ Ma Trận hắn cũng không quan tâm, lôi kéo tay áo Lê Thu Vũ nói. "Không phải lấy đồng phục sao? Đi thôi!"

Lê Thu Vũ bề ngoài tính nóng võ công cao cũng phải nhịn lại, muốn đánh nhau trong Thần Kiếm Tông càng không thể, các đệ tử phải lên lôi đài, ký sinh tử văn thư, sau đó quyết đấu dưới sự chứng kiến mọi người, ôi cũng thật phiền phức.

Hơn nữa, cái Chu Dũng này tuy khoác lác nhưng thực lực vẫn có.

Lê Thu Vũ cùng Lý Thành Thiên tránh qua một bên, tiếp tục đi.

Chu Dũng nhìn theo, lại cười một tiếng. "Đệ tử mới nhập môn cũng chỉ có vậy, nghe lời ta, từ bỏ Thần Kiếm Tông! Ta sợ ngươi không còn mạng nha!"

Trước kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Lê Thu Vũ liên tiếp uất hận hừ lạnh, Lý Thành Thiên thì bình thản cực kỳ.

Cái này gọi là ai chửi mắng thì ta giả điếc.

Chẳng qua một hai cái lời nói, có thể làm tổn thương hắn hay sao.

Thấy hai người kia không ngó ngàng, Chu Dũng giao cho Tần Đức Thọ một cái ánh mắt, dĩ nhiên không muốn người dễ dàng đi.

Lấy uy là một chuyện, trước mặt nữ nhân lấy uy, càng có cảm giác siêu việt.

Tần Đức Thọ cùng Chu Dũng đều là huynh đệ đồng môn, nhưng Chu Dũng chính là đại sư huynh, có địa vị thực lực, Chu gia lại lớn, Tần Đức Thọ hết lòng nịnh nọt, không ngại làm một đầu chó sai.

Lập tức sau đó, Tần Đức Thọ đối hai người kia trên đường đi biểu hiện chặn lại, Lê Thu Vũ nhíu mày nói. "Ngươi muốn gì?"

Vô luận là Thần Kiếm Tông chân truyền đệ tử, vẫn là Thần Kiếm Tông trưởng lão, vẫn không thể tại địa phương này gây sự, Chu Dũng cũng không dám làm quá mức, từ phía sau tiến lên nói:

"Thu Vũ, ngươi tự tin mình có thể chiến thắng hết thảy trong Cổ Ma Đạo sao? Ta nói ngươi biết, ta cũng vừa lên được bảy linh kiếm."

Lúc này Lê Thu Vũ biểu hiện không giống như lúc trước, cảm khái xong, đồng thời quay lại. "Ngươi đạt được bảy kiếm, vậy chúc mừng ngươi!"

Chu Dũng mỉm cười, nhìn về phía người kia cũng là Lý Thành Thiên, suy xét một chút, cảm giác nên giáo huấn cái đệ tử mới nhập môn này. "Ngày mai lên Cổ Ma Đạo ta dám chắc ngươi chết không toàn thây, chi bằng ngươi chuyển qua Xà Kiếm Môn, theo ta học tập!?"

"Xà Kiếm Môn?"

Lê Thu Vũ đang lo lắng nhìn Tần Đức Thọ vừa cản đường, lại nghe Lý Thành Thiên hỏi, có lẽ hắn muốn trấn an mình một chút, liền nói. "Tứ đại học viện, Bích Kiếm Môn, Xà Kiếm Môn là một trong số cái. Bích Kiếm Môn giỏi về vận nội kình chi hoả, dùng hoả kiếm gϊếŧ địch, trái lại Xà Kiếm Môn không thể nào triệu hồi ra con rắn."

Nói đến đây Lý Thành Thiên có chút buồn cười, ý nói như vậy Xà Kiếm Môn không bằng Bích Kiếm Môn rồi.

Hắn lại nhìn tới Tần Đức Thọ, nói. "Vị sư huynh này được mấy kiếm nha?"

Tần Đức Thọ còn tưởng hắn đang khen mình, tự mãn cười nói. "Bốn kiếm."

Một cái sư huynh nói nhiều là bảy kiếm, một cái chó sai bốn kiếm, tổng có mười một kiếm.

Mặc kệ bảy lần ba hai mươi mốt, Lý Thành Thiên cũng cho là bọn hắn vượt qua Thần Kiếm Tông mạnh nhất, giới hạn quá một kiếm.

Hắn lấy lời đại sư tỷ thuật lại. "Chó ngoan không cản đường!"

Mới vào Thần Kiếm Tông chưa học được gì, duy nhất học được nàng ăn nói lễ phép.

Chu Dũng nghe được, sắc mặt không khỏi biến lạnh, trợn mắt mà nhìn về hướng Tần Đức Thọ.

Hai người hiểu ý nhau, Tần Đức Thọ chỉ thẳng mặt Lý Thành Thiên quát lên. "Ngươi chán sống rồi, thử mắng nữa xem!"

Chu Dũng giật mình, sau đó chính là lắc đầu.

Ý ta là ngươi xử lý chuyện này cho gọn gàng mà, cũng không kêu ngươi cãi nhau.

Phải biết, Lý Thành Thiên chỉ là dạng mới nhập môn, có đánh chết hắn liền ném ra ngoài Thần Kiếm Tông, một mình Lê Thu Vũ không đủ làm nhân chứng, Chu Dũng chỉ cần diện một cái cớ.

Hắn không thể làm gì Lê Thu Vũ, nhưng Lý Thành Thiên thì khác, hơn nữa Lê Thu Vũ sắp trở thành vị hôn thê của mình.

Tần Đức Thọ rốt cuộc khai thông, rút nhanh trường kiếm.

Lê Thu Vũ giơ kiếm chặn lấy Lý Thành Thiên, đem hắn phía sau mà bảo vệ, ra dáng đại sư tỷ nói. "Có ta ở đây, ai dám làm gì hắn?"

Sau đó đưa mắt nhìn bên hông Lý Thành Thiên, ánh chiếu vào tầm mắt, quay lại nói. "Đây là Lý Thanh sư đệ ta."

Đằng sau Chu Dũng châm chọc nói. "Ngay cả Tần Đức Thọ cũng đánh không lại, ngươi nhẫn tâm đưa hắn vào Cổ Ma Trận sao?"

Lê Thu Vũ ý thức được, lại tiếp tục mặt đối mặt Lý Thành Thiên, xác thực ngay từ đầu mình cũng có ý này, Cổ Ma Trận chỉ chấp nhận một đội, lại không chấp nhận một người.

Về phần Lý Thành Thiên, ban đầu không nghĩ tới nàng nhận mình là vì muốn tiến vào Cổ Ma Trận.

Như vậy làm sao quay về Hoành Hải.

Một cái ngự kiếm sư nhưng vẫn còn nhớ hải tặc.

Ách, Lý Thành Thiên mới không muốn làm ngự kiếm sư.

Hắn nói với Lê Thu Vũ. "Để ta tiếp chiêu hắn, coi như có tư cách gia nhập Thần Kiếm Tông!"

"Nhưng..." Lê Thu Vũ nhìn một bên bốn kiếm trong mười kiếm, Lý Thành Thiên coi như đẳng cấp một kiếm, làm sao hắn đấu lại Tần Đức Thọ. "Nhưng ngươi còn chưa lấy kiếm, vậy dùng kiếm ta!"

Nói, nàng đưa thanh kiếm trên tay tới Lý Thành Thiên, một thanh bạch ngân trường kiếm. "Đây là Hoả Phụng Kiếm."

Lý Thành Thiên định dùng Phế Tiên Ma Kiếm, nhưng không tùy tiện lấy ra, cuối cùng vẫn nhận lấy Phụng Hoả Kiếm.

Kế đến Lê Thu Vũ nhìn trước tuyên bố. "Chỉ là luận võ, kiếm chạm vào người liền tạm ngưng!"

Tần Đức Thọ gật đầu, thầm nói có ngu mới tạm ngưng.

Chu Dũng lui về ba bước, nở nụ cười âm hiểm.

Xà Kiếm Môn không phải triệu hồi con rắn, mà là độc như xà, bọn hắn chuyên dùng ám khí chứa độc, xem ra Lê Thu Vũ đã quên điều này.

Cho dù Lý Thành Thiên thực lực ngang với Tần Đức Thọ, nhưng trúng một chiêu cam đoan sùi bọt mép.

Sau đó, chỉ cần Lê Thu Vũ không thể tham dự Cổ Ma Trận.

Lý Thành Thiên đứng cách xa Tần Đức Thọ hai mươi mét, nhìn xuống Hoả Phụng Kiếm, trái tim đánh loạn.

Cái đậu xanh kiếm này dùng như thế nào nha.

Còn không được, trực tiếp dùng quyền đi, dù sao hắn lấy sức đè người vẫn được.

Chợt Tần Đức Thọ quát lớn, trường kiếm đâm tới, theo sau là ba thanh trường kiếm.

"Sử dụng cả bốn linh kiếm, ngươi muốn gϊếŧ người sao?" Lê Thu Vũ sắc mặt hoảng sợ nói, nhìn qua chỗ Lý Thành Thiên, sẵn sàng lao ra ngăn chặn.

Đằng kia Chu Dũng cũng nhìn theo nàng, đợi nàng lao ra hắn cũng sẽ cản lại.