Địa Phủ Đế Vương

Chương 100: Trương Chúc Linh Tình Cảm

Trương Bảo cười nhạo nói. "Ta còn tưởng Thiết Thủ sẽ không bao giờ lui?"

Bị khích tướng Thiết Thủ sinh tâm nổi giận, tay phải cong lên cùng phóng tới.

Quyền kình tới mức làm cho gạch đá từng phiến vuông vức bay lên, Thiết Thủ phía trên, gạch đá phía dưới có phần đẹp mắt.

Đồng thời áp lực cũng là phủ lên trên người Trương Bảo.

Đằng kia Trương Tường trên mặt hiện lên một vòng lo lắng, mặc dù là thần y nhưng hắn không phải võ giả, hiểu biết cũng có độ giới hạn.

Trương Chúc Linh trong lòng cũng là đứng ngồi không yên, trong lúc người Trương gia dọn đồ đạc đi hết, chỉ còn lại tam thúc nàng ở lại Trương Gia Phủ hứng chịu đại hoạ.

Trương Bảo trực tiếp nhảy lên tránh gạch đá văng tới, song chưởng bắt chéo cùng đỡ lấy quyền kình.

"Đỡ quyền trên không, ngươi muốn chết?" Thiết Thủ mở miệng quát lên.

Bàng một tiếng, tưởng chừng như Trương Bảo hai chân không chạm đất sẽ rơi vào thất thế, nhưng quyền kình Thiết Thủ tức khắc bị đóng tại chỗ, còn cách song chưởng nửa mét nhưng không thể nào tiến lên một bước, chân khí liền thu hồi.

Thiết Thủ văng xuống bên dưới, hai chân trượt dài trên đất, ánh mắt khó có thể tin nhìn về Trương Bảo.

Trước kia Thiết Thủ chỉ là một cái nội binh nho nhỏ, trong lúc đi làm nhiệm vụ gặp nạn khiến nửa cánh tay bên phải bị đoạn.

Nhưng cuộc đời hắn không vì đó mà dừng lại, hắn được người Lý Ngư Thành giúp đỡ, còn thay cho hắn một cách tay bằng long cương rắn chắc vô cùng.

Hơn nữa đây là một cánh tay máy, bên trong có mạch đồng nối liền mạch máu, là y sư giỏi nhất Lý Ngư Thành chế tác cho hắn, ngoài hình dạng bên ngoài ra thực chất hoạt động cũng như tay người bình thường.

Từ đó Thiết Thủ gia nhập Mật Long Lục Tử, sự nghiệp đi lên như diều gặp gió, hắn nhưng có chí phấn đấu, nỗ lực không ngừng.

Đơn thuần là tay máy, nhưng một quyền phóng ra tất có mạng người, vậy mà bị Trương Bảo thành công đỡ lấy, Thiết Thủ không tránh khỏi hoang mang.

Trong giao tranh, nếu đã thành công phòng ngự sẽ chiếm đại ưu thế, vì khi phản kích đối phương khó lòng chống đỡ.

Hai người đứng cách nhau 10m, nguyên bản Trương Bảo chiếm ưu thế chợt cảm giác quả tim chính mình có quyền kình đánh vào, nhất thời đau nhói tới mức gương mặt biến sắc.

Hắn nhìn về Thiết Thủ đang tỏ ra tâm huyết, thầm nói đây chính là quyền nộ.

Trong lúc hai phía dâng lên sát ý, đột nhiên một cái thân ảnh nấp trên mái nhà nhảy xuống, chen vào giữa bọn hắn.

Đặng Phù Dung quát lên. "Là kẻ nào?"

Trương Tường cùng Trương Chúc Linh luân phiên giật mình.

Là Lý Thành Thiên!

"Dĩ hoà vi quý!" Rốt cuộc Lý Thành Thiên đưa hai tay nói một câu, kém chút làm cho Trương Bảo cùng Thiết Thủ thổ huyết tại chỗ.

"Tiểu tử, muốn chết?" Thiết Thủ nói, chuẩn bị bước lên.

"Thiên ca, mau đi đi!" Đằng kia Trương Chúc Linh kinh hô.

Lý Thành Thiên không quan tâm, chuyển ánh mắt tới Đặng Phù Dung, cười nói. "Vị này hẳn là Giao Long Phủ đại tư tế, nhưng vãn bối không cố ý, bởi vì Sầm tướng quân đã nói ba ngày mới có thể định đoạt kết quả!"

Đặng Phù Dung nói. "Đúng là như vậy! Ta cũng không xen vào ước định giữa Trương gia với Sầm tướng quân, nhưng hôm nay chẳng phải ngày thứ ba hay sao?"

Lý Thành Thiên lắc đầu, vẻ mặt hết sức ngốc manh. "Đều là đại nhân vật cần phải nói được làm được! Hôm nay chỉ là ngày thứ ba, nhưng chưa qua canh Tý không thể bắt người!"

"Ngươi..." Đặng Phù Dung cảm giác trong người máu nóng sôi lên, nhưng tiếp theo vẫn là không biết nên phản biện như thế nào.

Nghe xong Trương Tường bàn tay vỗ lên thành ghế, thần sắc kích động.

Đơn giản như vậy cũng nghĩ không ra nha.

Sau đó bật cười thành tiếng. "Hắn nói không sai! Đại tư tế, có phải ngươi tính toán sai rồi hay không? Lão phu đầu óc có chút lẩm cẩm, nhưng ngươi đáng lý ra phải sáng suốt chớ?"

Lý Thành Thiên cười tủm tỉm, hắn hoàn toàn không sợ Đặng Phù Dung lật lọng, nguyên nhân những người có sức ảnh hưởng lớn, đứng tại vị trí càng cao, nhất là quan trọng mặt mũi.

"Giỏi, giỏi lắm..." Đặng Phù Dung lầm bầm nói, ngước nhìn lên. "Thiết Thủ, lại đây!"

Thiết Thủ khó mà nuốt được cơn giận này, nhưng hắn đang làm việc cho Đặng Phù Dung, ăn nhờ bổng lộc, bất đắc dĩ xoay người rút lui.

Ánh mắt hắn lướt qua Lý Thành Thiên đang cười tủm tỉm, tràn ngập sát khí.

Đặng Phù Dung ngoài mặt bình tĩnh cười nói. "Tiểu tử ngươi tên gì?"

"Giang hồ gặp nhau quý tấm lòng, không cần biết tên!" Lý Thành Thiên một bộ khí khái anh hùng nói.

Người biết tên hắn rất ít, hắn có ngu mới nói tên ra, nhất định cái a di này nuôi thù tìm tới nhà hắn.

Đặng Phù Dung hừ lạnh một tiếng, nhìn qua hướng Trương Tường. "Trương đại nhân, ngày mai ta sẽ lại tới đây, lúc đó thật không đơn giản như bây giờ!"

Trương Tường vui vẻ đứng lên, cúi người ôm quyền. "Đã phiền đại tư tế đi một chuyến!"

Đặng Phù Dung nhìn vào Lý Thành Thiên, kinh ngạc thoáng qua liền biến mất, quay người bỏ đi, Thiết Thủ nhấc lọng đi theo.

Trương Bảo nhìn bóng lưng đoàn người áo đen, thở dài nói. "Từng là rồng Lý Ngư Thành, cớ gì làm chó Giao Long Phủ?"

Không khí nặng nề bay mất, Lý Thành Thiên nhìn lại một hướng.

Ngay cả Trương Tường cũng không nén được vui mừng, vừa nhìn qua định ôm con gái mình một chút, nhưng con gái hắn đi đâu mất rồi.

Chỉ thấy Trương Chúc Linh chính là chạy tới ôm Lý Thành Thiên.

Trương Tường mặt mày đen lại, có cảm giác mình sắp mất đi một cái nữ nhi.

Trong phòng Trương Chúc Linh.

Lý Thành Thiên lo lắng nói. "Đại tư tế cao thâm khó dò, có phải đã nhìn ra được bệnh tình của ngươi không?"

Đối mặt ngồi với hắn là Trương Chúc Linh, quay mặt sang một bên không đáp.

Chợt từ góc xó xỉnh Tiểu Vân nhảy ra, trực tiếp phóng lên bàn. "Ngươi là cái người vô lương tâm! Linh tỷ vì không muốn ngươi bận tâm tới nàng nữa, nên mới lạnh nhạt với ngươi, thật ra trong người nàng vẫn còn mầm bệnh, Trương lão gia cũng đã nói tùy thời phát tán nguy hiểm vô cùng."

Lý Thành Thiên nắm bàn tay Trương Chúc Linh. "Linh nhi, ta không để ý tới điều đó! Trên đời này, không chuyện gì không thể giải quyết! Nếu cha ngươi không tìm ra cách ta cũng sẽ cố gắng giúp ngươi!"

"Nếu thực sự có ngày ta biến thành yêu quái... Có lẽ ta nên tự mình kết thúc cuộc đời!"

Nghe nói Lý Thành Thiên liền hoảng sợ. "Linh nhi, mạng sống quan trọng, Trương đại nhân vì muốn ngươi sống tốt mà vượt qua mọi khó khăn, không lẽ ngươi phụ lòng hắn hay sao?"

"Ngoài cha ta cùng tam thúc, còn có ngươi quan tâm ta..." Trương Chúc Linh nhìn hắn, hai mắt tràn ngập thủy linh. "Ta không muốn liên lụy ngươi, không muốn liên lụy bất cứ ai..."

"Lại cơm chó!" Tiểu Vân không hứng thú phóng xuống bàn đi nơi khác.

"Linh nhi, ngươi khờ quá..."

Chợt Trương Chúc Linh rút bàn tay về, tránh né ánh mắt Lý Thành Thiên, thấp giọng nói. "Khi nãy ngươi cũng đã nghe, Trương gia chính là người Thanh Huyết, ngươi không sợ sao?"

Lý Thành Thiên kiên quyết nói. "Từ lúc chúng ta đi vô danh sơn ta đã thừa biết ngươi là người Thanh Huyết. Ngươi cũng đừng so sánh ta với những cái cặn bã ngoài kia!"

Trương Chúc Linh cảm thán. "Tốt quá... Gia phụ luôn muốn ta có được một nơi nương tựa, thành gia lập thất, nhưng ta chỉ muốn theo hắn hành y tế thế, chuyện đã tới nước này... Ta chỉ hi vọng một cuộc sống bình thường, không cầu vinh hoa phú quý... Thật ra, trượng phu trong lòng ta chỉ có ngươi! Thiên ca, chuyện này đối với ta khó tới như vậy hay sao?"

Nghe được Trương Chúc Linh thổ lộ, Lý Thành Thiên cảm động vô cùng, hắn cảm nhận được trong nàng tình ý dạt dào, liền ôm lấy vai nàng nói. "Có khó khăn gì? Với ta Lý gia thôn không bao nhiêu ấn tượng, ta sẵn sàng bỏ lại tất cả, cùng ngươi rời xa cái nơi quỷ quái này, cho ngươi một đời bình yên!"