Vợ Nuôi Từ Nhỏ

Chương 76

Trong một buổi tối vài tháng trước

Tròn căn phòng của Lãnh lão gia, ông đang thản nhiên ngồi uống ly trà, Lãnh Tư Kỳ vừa từ tập đoàn giải quyết lỗ hổng dự án cho tập đoàn thì liền bị ông gọi vào phòng.

" Tư Kỳ, ta nghĩ ta không còn nhiều thời gian nữa rồi."

" Cha, cha nói linh tinh gì vậy?"- Nghe tới vậy, Lãnh Tư Kỳ có chút lo lắng.

" Con để ta nói hết đã. Gần đây sức khỏe ta đang dần yếu đi rồi, có lẽ không bao lâu nữa...."

" Cha, xin cha đừng nghĩ linh tinh ạ."

" Ta chỉ mong thằng nhóc Tư Hàn kia có thể giúp ta gánh vác gia tộc này, có thể trở về đây ngoan ngoãn thay ta nói dõi tông đường."- Lãn lão gia dường như giả như không nghe thấy Lãnh Tư Kỳ nói gì, từ tốn nói tiếp.

Còn Lãnh Tư Kỳ thì dường như đang cảm thấy rất uất ức. Suốt bao nhiêu năm nay anh cố gắng một mình gánh vác tập đoàn giúp cha, luôn túc trực thay mặt cha giải quyết mọi chuyện. Nhưng dù biết mình sắp không còn trên đời, cha vẫn chỉ nghĩ tới anh trai? Rốt cuộc trong mắt cha, anh là cái gì? Tạp chủng vô tình được sinh ra thôi sao?

" Tư Kỳ, con là một đứa ngoan. Con có thể giúp ta thuyết phục anh trai con và Thẩm tiểu thư, liên hôn hai gia tộc, tiếp tục phát triển không?"

" Con....con... không thể ạ. Xin lỗi cha..."

" Tại sao chứ? Anh trai con và Thẩn tiểu thư kết hôn là một chuyện tốt, con nên ủng hộ."- Lãnh lão gia có chút khó hiểu.

" Thưa cha, việc gì con cũng có thể đồng ý. Như việc này đối với con là không thể ạ."

Nói rồi, Lãnh Tư Kỳ đi ra khỏi căn phòng với đầy sự uất ức. Tập đoàn bao năm nay là do anh gánh vác, cha cũng là do anh chăm sóc. Vậy hà cớ gì tới tận bây giờ, anh lại chưa từng được cha công nhận? Không những thế, lại chỉ mong anh trai thay mình nối nghiệp? Lại bắt anh rác hợp cho người con gái anh yêu kết hôn với anh trai? Vậy công sức bao năm nay của anh rốt cuộc là vì cái gì chứ?

Mới sáng nay anh còn đứng cùng anh trai trong việc sát nhập công ty cơ mà? Đều là con ông ấy lại có thể thương anh bỏ em như vậy sao?

Đúng lúc này, Lãnh Tư Kỳ nhận được một cuộc điện thoại của trợ lí. Anh nhấc náy, đầu dây bên kia vang lên tiếng nói.

" Sếp Kỳ, chúng tôi đã tìm được một thông tin mật của công ty sếp Hàn, có nên thử xem không ạ?"

Lãnh Tư Kỳ vốn đã mệt mỏi lại nghe được tin này, như một bàn đạp thổi bùng lên ngọn lửa hiếu chiến trong người anh, Lãnh Tư Kỳ cất một giọng cười lạnh.

" Gửi tôi để tôi xem."

" Rõ."

Lãnh Tư Kỳ mở máy tính, nhấn vào trẹo phai mà nhân viên vưa điều tra được, nhìn bề ngoài thì có vẻ chỉ là những mã hóa tài liệu thông thường. Nhưng với kinh nghiệm kinh doanh lâu năm trong ngành thì Lãnh Tư Kỳ liền biết, sâu trong đây là một tài liệu đen được khóa bằng code kín. Dường như ông trời cũng ủng hộ anh, Lãnh Tư Kỳ liền nhấc cuộc điện thoại gọi cho một tên hacker mang danh ASD mà anh quen biết.

......................

Hiện tại

Lãnh Tư Hàn ngồi trong căn phòng làm việc, trời cũng đã nhá chiều, nhưng hiện tại hắn có chút không thể tập trung vào làm việc. Lãnh Tư Kỳ làm như vậy là muốn đối đầu với hắn sao? Nhưng tại sao chứ?

Suốt một buổi chiều, tâm trạng của Lãnh Tư Hàn chẳng có một chút tốt đẹp. Thấy trời cũng đã chuyển màu hoàng hôn, hắn nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay, giờ này chắc Tiểu Bạch Thỏ cũng tan học rồi, liền thu xếp đồ đạc về sớm.

Vừa mặc chiếc áo vest ra tới bãi đỗ xe thì chuông điện thoại của hắn vang lên. Lãnh Tư Hàn bình tĩnh đứng lại, là dòng số điện thoại của Tiểu Bạch Thỏ, hắn liền nhanh chóng bắt máy. Đầu dây bên kia liền truyền tới một giọng đàn ông.

" Alo? Anh là người giám hộ của học sinh Bạch Vi đúng không ạ?"

" Đúng."

Người đàn ông kia tiếp tục từ tốn, nhưng giọng điệu cũng trở nên nghiêm khắc hơn.

" Chuyện là em Bạch đánh nhau với bạn học, hiện tại đang ngồi trên phòng giám thị...."

" Tôi sẽ tới ngay."

Lãnh Tư Hàn chưa nghe hết câu, liền vội vàng chạy ra xe nổ máy. Tiểu Bạch Thỏ nhà hắn mà lạo đánh nhau sao? Đúng là không thể tin được luôn mà.

Trong kí ức của Lãnh Tư Hàn hơn 10 năm nay, Bạch Vi luôn là một cô nhóc đáng yêu, luôn biết cách nhõng nhẽo với hắn, một cô thỏ trắng chân yếu, tay mềm. Thế mà hắn lại nghe tin Tiểu Bạch Thỏ vừa đánh nhau? Tin được không đây? Đúng là bất ngờ đấy. Sợ rằng là tên lưu manh nào dám bắt nạt thỉ của hắn, Lãnh Tư Hàn liền chạy xe với một vận tốc tối đa.