Dưới Trăng Vắng Bóng Người

Chương 47

Hoan ái lúc này, không chỉ là hãm sâu vào trong ham muốn thân thể, mà hơn hết là đau đớn tuyệt vọng vì ngày sau sẽ chẳng thể bên nhau mà trở thành đối địch.

Không có gì đau đớn hơn, tuyệt vọng hơn, đáng sợ hơn kết cục như vậy. Sự bi thương ấy giống như một cơn băng giá thấu tận xương tủy, theo ngón tay Tô Dẫn Nguyệt mà lan khắp toàn thân, khiến Quân Doanh Thệ đau đớn, cũng vui sướиɠ.

Ngón tay linh hoạt chậm rãi cởi long bào màu vàng óng của hắn ra, Tô Dẫn Nguyệt kích động đến run rẩy, si ngốc chăm chú nhìn thân thể của Quân Doanh Thệ, nuốt một ngụm nước bọt, xoa tay, mê muội di động.

Quân Doanh Thệ khẽ run, da thịt mẫn cảm theo từng động tác vuốt ve của y mà nổi da gà. Hắn nhắm chặt mắt, cảm nhận được ánh mắt nồng cháy không dám nhìn thẳng của đối phương, thân thể dần dần ửng đỏ lên.

Ánh nến mờ ảo nhảy nhót chiếu lên thân thể trần của hai người. Một tay Quân Doanh Thệ đỡ bụng, một tay nắm lấy thân dưới, nằm ngửa trên giường, hai chân mở rộng, khuôn mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng thở dốc.

Tô Dẫn Nguyệt cúi thấp người giữa hai chân hắn, một tay đỡ ở sau mông hắn, một tay lên xuống khuấy động thân dưới của hắn, trong mắt lóe lên du͙© vọиɠ mãnh liệt. Y chăm chú nhìn thân dưới của người nằm trên giường, mỗi một chỗ, mỗi một khoảnh khắc đều chỉ muốn hòa tan vào trong xương tủy mình.

Bụng nhô cao chắn mất tầm mắt của Quân Doanh Thệ, hắn ngửa đầu nhẹ nhàng thở dốc, toàn thân nóng rực như than, toàn bộ ý thức dường như đều tập trung ở trong kɧoáı ©ảʍ của phần thân dưới mỗi lúc càng thêm căng trướng khó tả, cảm nhận được thân dưới của mình được y chơi đùa vỗ về mà mỗi lúc một lớn.

“Doanh Thệ…” Tô Dẫn Nguyệt nhìn dáng vẻ động tình hắn, không kiềm được khẽ gọi. Giọng nói trầm thấp khàn khàn hết sức gợϊ ȶìиᏂ, mang đầy du͙© vọиɠ khó nói rõ, khiến lòng người chộn rộn.

Quân Doanh Thệ khẽ run lên, bụng cao chèn ép hệ thống hô hấp của hắn, kɧoáı ©ảʍ khó nhịn từ bụng dưới truyền thẳng lên não. Hắn dồn dập thở dốc hai tiếng, hai chân mở rộng run run.

Ngón tay trắng mịn nhẵn nhụi vuốt ve thân dưới căng sưng đỏ tím, ngón cái cùng với bốn ngón tay còn lại tạo thành một vòng tròn, ma sát dọc nam căn lúc này đã nổi đầy gân xanh. Bàn tay đột nhiên chụp lên bọng phía trên, bao lấy, xoa nắn vòng quanh. Quân Doanh Thệ kích động thở dốc, hắn hơi ngước đầu, nhưng không nhìn thấy được động tác của Tô Dẫn Nguyệt, trong lòng có chút hoảng hốt, bất giác hô lên: “Dẫn Nguyệt…”

Tô Dẫn Nguyệt ngẩng đầu, tiến đến sát bên tai hắn, một tay vẫn tiếp tục xoa nắn bên dưới, tay còn lại xoa bụng cao của hắn, dịu dàng an ủi: “Ta đây… Ta đây…” Y nhẹ nhàng hôn lên cần cổ cứng ngắc của Quân Doanh Thệ, ngón tay lại cầm lấy nam căn căng cứng, lên xuống một rồi rất có kỹ thuật, chất lỏng trong suốt từ từ chảy ra, dính đầy ngón tay trắng ngần của y.

Tô Dẫn Nguyệt thở ra một hơi, nói nhỏ bên tai hắn: “Ra rồi…”

Quân Doanh Thệ xấu hổ, nắm chặt ga giường bên dưới, nghiêng đầu tránh nụ hôn của y.

Tô Dẫn Nguyệt khẽ cười, đôi môi đỏ mọng chầm chậm di chuyển xuống l*иg ngực cường tráng của hắn, để lại một chuỗi dấu vết hồng tím. Đầu lưỡi ướŧ áŧ đột nhiên quấn lấy viên bi dựng lên. Quân Doanh Thệ run bắn, đầu ngón tay co lại, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đột ngột dâng trào khiến da đầu hắn cũng tê dại.

Đầu lưỡi linh hoạt biết rõ từng điểm nhạy cảm của hắn, lướt dọc l*иg ngực xuống dưới, liếʍ khắp nơi trên cơ thể hắn, dần dần dời xuống bụng lớn. 𝐑a chươ𝙣g 𝙣ha𝙣h 𝙣hất tại + T𝑟ùmT𝑟u𝘆ệ𝙣.𝚅𝙣 +

Có lẽ là do nam nhân mang thai, đứa trẻ năm tháng trông nhỏ hơn so với nữ tử mang thai cùng tháng. Bụng màu lúa mạch mượt mà nhô lên như gò đất. Trái tim Tô Dẫn Nguyệt trở nên vô cùng mềm mại, đôi môi đỏ mọng dịu dàng liếʍ láp một vòng, dịch chuyển đến rốn.

Bàn tay cũng không hề dừng lại mà không ngừng xoa nắn nam căn đã thẳng đứng, chất lỏng dinh dính không ngừng chảy ra, dính đầy tay y. Y lại không chút để ý đến, ngược lại vẫn tiếp tục xoa nắn khắp thân dưới của hắn, khiến khắp nơi đều ánh lên thứ ánh sáng da^ʍ mỹ.

Quân Doanh Thệ đỏ mặt thở dốc, cùng lúc là kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ và bụng lớn chèn ép làm hắn sắp không khống chế được mình, hai chân run rẩy càng tách rộng, ngón chân co quắp, toàn thân xụi lơ, chìm nổi theo tìиɧ ɖu͙©, không còn chút sức lực.

Đầu lưỡi liếʍ vòng quanh phần rốn nhạy cảm, dễ dàng tìm được vùng mẫn cảm của hắn. Động tác của Tô Dẫn Nguyệt vô vùng dịu dàng, như sợ làm kinh động đến đứa nhỏ bên trong, đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ vẽ quanh bụng tròn vo của hắn, phần lông trên bụng lập tức dựng lên, tham lam giữ lại nước bọt do lưỡi y để lại, càng khơi gợi khát vọng và du͙© vọиɠ ẩn sâu trong cơ thể.

“Ưm…” Quân Doanh Thệ yếu ớt rêи ɾỉ một tiếng, thân dưới Tô Dẫn Nguyệt đột nhiên siết lại, du͙© vọиɠ vốn đã căng trướng lại lập tức phồng lớn hơn. Y nhìn dáng vẻ quyến rũ của người bên dưới, cắn răng nhẫn nhịn một lát, rồi mới dám lên tiếng: “Doanh Thệ, có thoải mái không?

Gương mặt của Quân Doanh Thệ đỏ bừng, miệng vẫn luôn há ra thở dốc, nghe vậy đột nhiên co rúm người lại, mặt càng đỏ hơn.

Tô Dẫn Nguyệt mê muội cười một tiếng, bàn tay đang chơi đùa thân dưới của hắn lặng lẽ di chuyển ra phía sau, lướt dọc khe mông, nhẹ nhàng thăm dò lối vào.

Ngón giữa chậm rãi thăm dò vào trong khe mông nóng bỏng cứng ngắc của hắn, lòng ngón tay chầm chậm ma sát nếp uốn mê người.

Quân Doanh Thệ run rẩy, cả người cứng lại, đột nhiên kẹp chặt.

Tô Dẫn Nguyệt sửng sốt, ngay sau đó mờ ám cười nhẹ, cảm nhận bờ mông nóng rực của hắn đang thít chặt ngón tay mình. Y dò xét tiến vào bên trong một chút nữa, phát hiện mông hắn khẽ run lên, cứng đờ.

Quân Doanh Thệ sững sờ, ý thức được mình vừa làm chuyện xấu hổ gì, trong lòng hoảng hốt, vội vàng thả lỏng mông.

Tô Dẫn Nguyệt hôn lên hai má hắn, đôi môi đỏ mọng chụp lên môi hắn, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào trong khoang miệng ướŧ áŧ, thận trọng liếʍ láp, mυ'ŧ vào, quyến rũ hắn. Ngón tay nhẹ di chuyển ra lối vào nóng bỏng thít chặt, nhẹ nhàng ma sát một hồi, rồi chậm rãi đâm vào.

“A…” Đau đớn đột ngột, hai hàng lông mày của Quân Doanh Thệ cau chặt lại, chưa kịp hét lên một tiếng đã bị Tô Dẫn Nguyệt chặn lại.

“Đau à?” Tô Dẫn Nguyệt nói giữa khẽ hở hai môi, giọng điệu dịu dàng vô ngần, ngón tay cắm vào bên trong vẫn thong thả mà mạnh mẽ đâm vào bên trong từng chút một, dịu dàng khám phá từng nơi nó biết.

Cả người Quân Doanh Thệ căng cứng, lối vào lâu ngày không được kí©ɧ ŧɧí©ɧ khít khao vô cùng. Tô Dẫn Nguyệt nhíu mày, vừa tiến vào vừa trấn an hắn: “Không đau đâu… Doanh Thệ, ngươi nhẫn nhịn một chút thôi… Ta sẽ nhẹ…”

Quân Doanh Thệ thở hổn hển lên tiếng: “Ngươi… Ngươi…”

Cuối cùng ngón tay cũng chậm rãi đi vào hết. Tô Dẫn Nguyệt ngừng chốc lát, dịu dàng hôn lên thái dương đẫm mồ hôi của hắn, kiên nhẫn chờ hắn thích ứng, rồi mới chậm rãi lùi ra đút vào.

“Ưm…” Quân Doanh Thệ thở hổn hển, cắn răng nhẫn nhịn đau đớn bị đâm vào. Hắn biết một khi tên đã lên dây thì không thể không bắn đi, lúc này hắn chỉ có thể cố gắng hết sức thả lỏng thân thể, phối hợp với động tác của y.

Lòng ngón tay ma sát với nếp uốn nhạy cảm trong vách, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng điểm mẫn cảm của hắn. Chỉ một lát sau, một ngón tay thành ba ngón, linh hoạt khuấy động lối vào yếu ớt của hắn, thít lại mở ra cũng càng thêm thuận lợi.

Cuối cùng cảm giác đã chuẩn bị đâu vào đấy, thân dưới của Tô Dẫn Nguyệt cũng đã trướng đến mức không thể trướng hơn được nữa, vật thể sung huyết tím đỏ trào ra chất lỏng trong suốt, kích động nảy lên, chỉ chờ cắm vào lối vào khít khao nóng rực.

Tô Dẫn Nguyệt hôn lên bụng nhô cao của hắn một cái, tay phải luồn xuống dưới lưng, hơi dùng lực, muốn nghiêng người hắn sang một bên.

Quân Doanh Thệ hoảng hốt, vội túm lấy cánh tay hắn, sợ hãi hỏi: “Ngươi làm gì thế?”

Tô Dẫn Nguyệt bị hành động của hắn làm cho giật mình, thoáng sững sờ một lát mới phản ứng lại. Người mang thai luôn rất nhạy cảm, lúc nào cũng bảo vệ con mình theo bản năng, hơi chút bất thường sẽ căng thẳng. Y khẽ cười, hôn lên khóe môi của hắn an ủi, nhẹ cắn má hắn: “Doanh Thệ, ngươi không biết sao? Ta nghĩ đến ngươi nên biết…”

“Hả? Biết cái gì?” Quân Doanh Thệ nhìn y.

Tô Dẫn Nguyệt bật cười, giải thích: “Lúc hành sự nằm ngửa sẽ dễ làm con bị thương, tiến vào từ sau lưng sẽ tốt hơn…”

Quân Doanh Thệ thẹn quá hóa giận, bàn tay túm cánh tay y bất giác siết chặt, không cho y nói tiếp.

Tô Dẫn Nguyệt hiểu ý cười, ngậm miệng không nói gì nữa, vòng tay lên eo hắn, nhẹ kéo hắn xoay người.

Quân Doanh Thệ cắn răng, đế vương tôn nghiêm, ở dưới người người khác đã đáng xấu hổ rồi, lúc này còn vểnh mông để người ta tiến vào từ phía sau, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy nhục nhã.

Tô Dẫn Nguyệt nhìn ra cảm xúc của hắn, nếu như có thể, y cũng không muốn làm hắn khó xử, nhưng vì thai nhi trong bụng… “Doanh Thệ, nếu ngươi không muốn thì như trước cũng được. Ta chỉ sợ làm Chân nhi bị thương…”

“Được rồi!” Quân Doanh Thệ ngắt lời y, mặt đỏ bừng, do dự hồi lâu mới động đậy, chậm chạp lật người lại.

Bụng lớn giống như gò đất đột nhiên nặng nề rơi xuống dưới người, Quân Doanh Thệ hoảng hốt, vội đưa tay đỡ lấy, sợ làm đứa nhỏ bị thương.

Tô Dẫn Nguyệt rút tay ra, cả người đã ướt đẫm mồ hôi từ lâu. Y không chờ đợi thêm được nữa, lập tức cầm lấy nam căn sung huyết sưng vù của mình, chạm lên mông hắn, chọc chọc mấy cái, còn chưa kịp tiến vào, kɧoáı ©ảʍ đã mãnh liệt ào tới.

Quân Doanh Thệ run rẩy, bàn tay đỡ bụng nắm chặt: “Chân nhi…”

Tô Dẫn Nguyệt quỳ gối phía sau hắn, một tay cầm nam căn căng trướng kích động của mình, tay còn lại giữ lấy vòng eo đầy đặn của hắn, nhắm thẳng lối vào nóng rực, chậm rãi đi vào.

“A…” Quân Doanh Thệ đau đến chảy mồ hôi lạnh, mông thít chặt lại, sống chết không cho nam căn bên dưới tiến vào thêm chút nào nữa. Tô Dẫn Nguyệt bị kẹt ở nửa đường, tiến vào cũng không được, rút ra cũng không xong, nam căn bị kẹp chặt đau nhức, y ngừng thở, nhẫn nại trấn an: “Ta cũng là phụ thân của Chân nhi, ta sẽ không làm con bị thương… Doanh Thệ, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ nhẹ nhàng, không sao đâu…”

Hai người giằng co một lúc lâu, Tô Dẫn Nguyệt không hề có ý nhượng bộ, Quân Doanh Thệ do dự một hồi, dù sao cứ thế này cũng không ổn, chi bằng để y làm luôn cho xong.

Nghĩ vậy, Quân Doanh Thệ thở hắt ra một hơi, dần dần thả lỏng mông. Tô Dẫn Nguyệt nắm chắc cơ hội, lập tức đâm vào tới đáy.

“Á… Ngươi thật to gan…”

“Một lát thôi… Ta nhịn đã lâu lắm rồi…”

“Làm bậy…”

Tô Dẫn Nguyệt chìa một tay xoa nắn mông hắn, an ủi: “Ta nói thật… Chỉ một lát là sẽ xong…”

Hậu huyệt của Quân Doanh Thệ bị nam căn to lớn của y lấp đầy, hắn đỡ bụng, cả người đẫm mồ hôi, ngay cả phần thân dưới căng cứng cũng chậm rãi rủ xuống dưới.

Đau đớn dần tản đi, Tô Dẫn Nguyệt bắt đầu nhẹ nhàng dịch chuyển cơ thể, thong thả, mờ ám, một lần tiếp một lần, lần nào cũng đâm vào nơi sâu nhất.

Nam căn to lớn ma sát với nếp uốn thành vách, Tô Dẫn Nguyệt nhanh chóng tìm được điểm nhạy cảm quen thuộc, ưỡn thẳng sống lưng, mạnh mẽ đâm vào. Thần trí của y bị kɧoáı ©ảʍ nóng bỏng nhấn chìm, y từ từ biến chậm thành nhanh, kích động đến có chút điên cuồng.

Quân Doanh Thệ bị ép nằm sấp trên giường, mông vểnh cao, thở dồn dập không ngừng. Cảm giác được người phía sau cử động ra vào mỗi lúc một nhanh, Quân Doanh Thệ há to miệng, vừa định lên tiếng nhắc nhở, đột nhiên bụng đau nhói. Chân nhi vừa đá hắn, hắn giật mình, lo lắng nói: “Ngươi chậm thôi! Chân nhi đá ta…”

Tô Dẫn Nguyệt nghe vậy hoảng hốt, động tác lập tức chậm lại, tận mắt nhìn lối vào khít khao nuốt vào phun ra nam căn tím hồng của mình. Hai tay Tô Dẫn Nguyệt hưng phấn xoa hắn bờ mông mượt mà, vừa đút nam căn của mình vào, vừa động tình vuốt ve ma sát…

“A…” Quân Doanh Thệ kích động thở hổn hển, hé môi phun ra hơi thở nóng rực, hai bắp chân quỳ sấp xuống thì chịu va chạm kịch liệt của người phía sau mà khẽ rung động. Nơi lối vào, trong lúc nuốt vào nhả ra cũng tràn ra chất lỏng giao hòa giữa hai người, chảy dọc bắp đùi rắn chắc, uốn lượn đi xuống, lướt qua những dấu vết da^ʍ mỹ.

“Ưm… Ngươi chậm… A…”

“Doanh Thệ…” Tô Dẫn Nguyệt vừa hôn môi vừa động thân.

“A…”

Hơi thở nóng rực, mồ hôi trộn lẫn, dao động kịch liệt. Trong lãnh cung đang là một mảnh xuân sắc. Ánh nến mờ dần, chập chờn lóe lên mấy lần rồi phụt tắt. Bên ngoài cửa sổ, trời đã sáng rồi.

Ly biệt, sắp đến.