Tình Địch Cứ Muốn Cùng Tôi Lập Cp

Chương 26: Anh em chính là để đem ra chắn đao

Xem ra Uyển Lãng Thiên thật sự tức giận rồi.

Hạ Vũ Đình có hơi mừng thầm, Uyển Lãng Thiên tức vì anh nói "tôi mới không muốn làm bạn với cậu", điều này chứng tỏ cậu ấy chân thành muốn làm bạn với anh.

Uyển Lãng Thiên là sinh viên tuyển thẳng vào học viện thể thao, nhưng lại thay đổi sang học tài chính, còn rời khỏi đội cầu lông.

Hạ Vũ Đình muốn tìm cậu để hỏi rõ ràng, chất vấn cậu tại sao đột nhiên lại bỏ đội cầu lông.

Anh đuổi theo cậu ấy nhiều năm như thế, khó khăn lắm mới có thể vào một đội cầu lông với cậu ấy.

Từ lâu Hạ Vũ Đình đã không muốn thắng cậu ấy nữa, mà anh càng muốn cùng cậu ấy sánh bước bên nhau.

Rõ ràng là đã đuổi kịp người trước mắt, ánh sáng đó, đưa tay chạm vào, nhưng người đó lại xoay người chạy về phía sau, lướt qua anh, chạy về hướng ngược lại.

Hạ Vũ Đình đương nhiên là không thể chấp nhận được.

Trùng hợp ngày đó anh nhìn thấy cảnh Uyển Lãng Thiên bị Nghiêm Tiểu Linh từ chối, còn nhìn thấy Tần Thanh Vân đang ngồi ăn dưa xem kịch cách đó không xa.

Hạ Vũ Đình không lập tức đi lên an ủi Uyển Lãng Thiên, cũng không chất vấn cậu ấy tại sao rút khỏi đội cầu lông.

Bởi vì, ngay lúc đó anh đã nghĩ ra một cách tốt hơn.

Nghiêm Tiểu Linh thích Hạ Vũ Đình đã là thông tin công khai từ lâu, nhưng việc Hạ Vũ Đình đã uyển chuyển từ chối thì chẳng mấy ai biết, Nghiêm Tiểu Linh cũng từng nói là sẽ không từ bỏ việc thích anh.

"Thích cậu, là việc của một mình tôi, cậu không cần phải có gánh nặng tâm lý, cũng không cần phản đối tôi thích cậu, không cần vì chuyện tôi thích cậu mà tức giận, có được không?"

Nghiêm Tiểu Linh là một cô gái rất có chủ kiến, được một cô gái ưu tú đáng yêu như vậy thích, không hề khiến người ta chán ghét.

Đáng tiếc, Hạ Vũ Đình đã định trước chỉ có thể trở thành tình địch của cô ấy.

"Nếu đã là anh em tốt, tôi có thể lên núi đao xuống biển lửa vì cậu, thì cậu cũng có giúp anh em tốt không tiếc cả mạng sống chứ?"

Hai tay Hạ Vũ Đình đè giữ vai Uyển Lãng Thiên, không cho anh chạy trốn, ánh mắt lóe sáng hướng anh phát điện.

Uyển Lãng Thiên có dự cảm xấu, mỗi lần đều chuẩn.

"Cậu cũng nhìn thấy rồi, người bạn từ thời thơ ấu kia của tôi có bệnh ảo tưởng, cứ bám lấy tôi không nghỉ. Chỉ khi cho cậu ta thấy tôi đã tìm thấy người mình thật lòng yêu thì cậu ta mới từ bỏ, không đến trường làm phiền tôi nữa."

Hạ Vũ Đình chỉ tay vào thái dương, bảo người bạn từ thời thơ ấu kiêm bạn trai cũ có bệnh ảo tưởng, là một người tàn nhẫn nha.

"Ý của cậu là các cậu là bạn từ thời thơ ấu đơn thuần? Bạn trai cũ đều là tự cậu ta tưởng tượng ra?"

Uyển Lãng Thiên tỏ ra nghi ngờ, Tôn Nhất Minh nhìn rất bình thường, còn là sinh viên ưu tú của một trường đại học y nổi tiếng và không giống có bệnh mà.

"Cậu không tin anh em sao? Hừ, tôi thật sự coi cậu là anh em, cậu rốt cuộc coi tôi là gì? Một tên lưu manh? Một kẻ lừa gạt? Uyển Lãng Thiên, cậu đặt tay lên lương tâm của mình xem, có đau hay không?"

Bảo tôi đặt tay lên lương tâm của tôi, tại sao tay của anh lại sờ ngực của tôi?

Uyển Lãng Thiên đỏ mặt đập tay Hạ Vũ Đình, biểu cảm của Hạ Vũ Đình như đã chịu tổn thương rất lớn, khóe mắt đều đỏ rồi.

"Được, tôi tin cậu, muốn tôi giúp gì?"

Uyển Lãng Thiên giơ tay đầu hàng, Hạ Vũ Đình hoặc là diễn quá giỏi, hoặc là nói thật.

Từ nhỏ, Uyển Lãng Thiên đã được dạy "Thà rằng tin vào điều đó", "Đừng luôn nghi ngờ người khác", "Đừng có suy luận mưu toan".

"A, cậu không phải muốn ta nhường Nghiêm Tiểu Linh cho cậu, để cho hai người yêu đương, đuổi Tôn Nhất Minh đi đấy chứ?"

Lần này Uyển Lãng Thiên sờ lương tâm của mình trước, rất đau!

Nhưng mà, vì anh em, xem ra chỉ có thể từ bỏ Nghiêm Tiểu Linh thôi.

Hạ Vũ Đình mỉm cười hài lòng, bá lấy anh một lần nữa, lần này không phải bá vai, mà là cổ.

"Cậu không cần phải hy sinh người cậu yêu thầm, hy sinh bản thân cậu là được rồi."

Hạ Vũ Đình còn cố ý ghé sát bên tai anh, hơi thở ấm áp phả vào tai và cổ khiến anh ngứa ngáy.

"Hy sinh tôi?"

Uyển Lãng Thiên giật nảy mình, muốn thoát ra, nhưng không thể thoát ra được, anh đã bị Hạ Vũ Đình bá chặt cổ.

Hạ Vũ Đình kéo anh lại gần, mũi hai người gần như chạm vào nhau: "Hy sinh không lớn, chính là cậu đến làm người yêu của tôi, để cho Tôn Nhất Minh từ bỏ."

Uyển Lãng Thiên tức giận, dùng hết sức đẩy cậu ta ra: "Đủ rồi, cậu là tên chuyên hố anh em hả? Lừa tôi lập CP, từ sáng đến tối xào CP, bây giờ còn muốn làm thật?"

Uyển Lãng Thiên có ảo giác bị Hạ Vũ Đình chiếm tiện nghi, rõ ràng anh là con trai, cũng chưa từng bị ăn đậu hũ.

"Không phải thật, là giả thôi, tất nhiên là giả vờ yêu, làm người yêu giả của tôi, chỉ cần đuổi được Tôn Nhất Minh, khiến cậu ta từ bỏ tôi, thì sau đó tôi sẽ đến trường làm rõ mối quan hệ của chúng ta!"

Hạ Vũ Đình thề với trời, nói được làm được, nếu nó là sự thật, thì nó sẽ không bao giờ trở thành sự thật.

Uyển Lãng Thiên vẫn là không tình nguyện, Hạ Vũ Đình tiếp tục nâng cấp thủ đoạn thanh minh: "Đợi khi đuổi được Tôn Nhất Minh, tôi sẽ đăng báo thanh minh. Không, tôi sẽ đến tòa nhà Hoa Hạ mua màn hình lớn, đến trạm tàu điện ngầm mua vị trí quảng cáo, làm sáng tỏ chúng ta chỉ là tình anh em, như vậy có được không?"

"Không cần thiết."

Khoa trương như thế, tuyên bố khắp nơi, không phải là để cho càng nhiều người biết bọn họ từng giả làm người yêu à, nghe như giấu đầu lòi đuôi ý.

"Người anh em tốt! Tôi coi là cậu đồng ý rồi đó!"

Hạ Vũ Đình vui vẻ ôm lấy Uyển Lãng Thiên, nói muốn đi hẹn hò, quay một số video và hình ảnh thân mật đăng lên vòng bạn bè, để cho Tôn Nhất Minh thấy dáng vẻ ngọt ngào thân thiết của bọn họ.

Uyển Lãng Thiên hối hận vì đề xuất xé CP, còn không bằng tiếp tục tạo CP với Hạ Vũ Đình cho các cô gái chèo.

Thời gian này thật là thảm, làm anh em của cậu ta, còn phải giúp cậu ta chặn Tôn Nhất Minh?

Ánh mắt lần trước Tôn Nhất Minh nhìn anh đều muốn phi đao ra rồi, muốn anh giả làm bạn trai hiện tại của Hạ Vũ Đình, rất có khả năng Tôn Nhất Minh sẽ mua dao phay!

"Ài, làm anh em của cậu quá thảm đi? Còn bị cậu đẩy ra chắn đao. Cậu còn không bằng tên tiểu nhãi Tần Thanh Vân kia."

Hạ Vũ Đình nhất thời không vui, bắt chặt lấy vai anh, trừng mắt nhìn anh: "Tại sao không bằng Tần Thanh Vân? Hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy tôi như thế nào, người anh em."