Trò Đùa Kinh Dị

Chương 47: Một vòng chơi mới

Bạch Nghiên Lương bắt đầu sống trong ngôi nhà cũ trên đường Thanh Y, mặc dù trong khoảng thời gian này anh thỉnh thoảng nhìn thấy bóng dáng kỳ lạ trên cây hòe già, nhưng xung quanh vẫn không có gì kì lạ xảy ra.

Trước sự ngạc nhiên của Bạch Nghiên Lương, Cao Phi nói rằng mình làm việc trong lực lượng cảnh sát, nhưng ... không phải là cảnh sát bình thường, mà là một bác sĩ pháp y.

Cảnh sát sử dụng các phương tiện kỹ thuật khác nhau để tiến hành điều tra tại chỗ, theo dò và thu thập bằng chứng, còn pháp y thì kiểm tra trực tiếp các vết thương, khám nghiệm tử thi, phân tích triệu chứng, xác định di vật, kiểm tra điều kiện, v.v... đưa ra kết luận.

Khi Cao Phi lắp bắp nói rằng hắn làm pháp y, Bạch Nghiên Lương chỉ nói đúng một câu: "Thật tuyệt vời".

Điều này làm tăng thiện cảm của Cao Phi với Bạch Nghiên Lương lên rất nhiều.

Hắn thường rất bận rộn với công việc, thường xuyên sáng sớm mới về nhà, một hai giờ chiều mới dậy.

Nhìn chung, mối quan hệ giữa hai người khá dễ chịu.

Bạch Nghiên Lương ngồi trên ghế đá, trên tay cầm một cuốn sách, đó là cuốn sách khoa học pháp y mà Cao Phi cho mượn.

Lại nói, cách lần cuối Đỗ Thượng Cảnh liên lạc với anh đã hơn nửa tháng, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn...

Nghĩ tới đây, Bạch Nghiên Lương đột nhiên cảm thấy đình trệ trong lòng.

Đến rồi sao?

Anh có thể cảm thấy rõ ràng cảm giác ngột ngạt dần dần dâng lên từ sau trong cơ thể.

“Bang, bang, bang, bang....” Tim Bạch Nghiên Lương đập mạnh, không thể kiểm soát.

Đó là tiếng gọi...từ Vô Kỵ.

Bạch Nghiên Lương thò tay vào cổ áo, lấy ra một chiếc chìa khóa bạc.

Để không làm mất nó, anh xâu nó vào dây rồi đeo vào cổ.

Lần này, tay và chân anh không mất kiểm soát.

Anh rất muốn thử xem nếu như anh chống lại cảm giác này, không mở cửa, kết quả sẽ thế nào?

Nhưng... lý trí nói cho anh biết, làm như vậy vào lúc này không phải là quyết định khôn ngoan.

Bạch Nghiên Lương đứng dậy, đút chiếc chìa khóa bạc trong tay vào lỗ khóa cửa nhà mình.

Cũng giống như lần trước, lỗ khóa và chiếc chìa khóa không khớp với nhau nhưng vẫn có thể mở ra.

Bạch Nghiên Lương đẩy nhẹ, bước chân vào.

...

Trong Vô Kỵ tràn ngập sương mù hỗn loạn, những bóng người dày đặc xuất hiện trước mặt.

Bạch Nghiên Lương thấy rằng mình là người đến cuối cùng.

Nhóm người mới cuối cùng, ngoại trừ Trầm Trường Vinh đã chết, ngay cả Kỳ Niệm cũng đến khá sớm.

Nói đến Trầm Trường Vinh, Bạch Nghiên Lương đã thử tìm kiếm thông tin về y trong tháng này, không chỉ về Trầm Trường Vinh, anh thậm chí còn đến ... Khách sạn Như Ý để tìm hiểu.

Tuy nhiên, kết quả thu được không hề khả quan.

Trầm Trường Vinh trở thành người mất tích, cổ phần của Tập đoàn Liên Hợp Bách Thắng mà y nắm giữ nhanh chóng bị chia chác.

Điều kỳ lạ hơn nữa là khách sạn Như Ý trong thế giới thực.

Bạch Nghiên Lương không thể tìm được được bất kỳ tin tức nào về khách sạn Như Ý, cho dù đó trên báo chí hay Internet, khách sạn đã chết rất nhiều người vào năm 2006, sau đó dường như đã bốc hơi khỏi thế gian, không...nói chính xác hơn, nó trở thành từ khóa bị che mờ đi.

Có thể nó vẫn tồn tại, nhưng sự tồn tại của nó đã bị chặn hoặc thậm chí bị xóa khỏi cấp độ nhận thức thấp nhất.

Đây là lời giải thích duy nhất mà Bạch Nghiên Lương có thể nghĩ ra.

"Anh Bạch, anh có ở đây không?"

Chu Lễ thân thiện chào đón Bạch Nghiên Lương.

Trước đó, Đỗ Thượng Cảnh đã gửi quá trình làm nhiệm vụ được Bạch Nghiên Lương tóm tắt cho cả nhóm.

Mọi người nghiên cứu những gì đã xảy ra một cách cẩn thận.

Hầu hết đều chỉ nhìn thấy sự quái lạ và kinh dị ở khách sạn này, nhưng có một số ít người nhận ra cách suy nghĩ và quá trình suy luận của Bạch Nghiên Lương rất độc đáo.

Trong số đó, có Chu Lễ.

Chu Lễ có dung mạo xuất chúng, trẻ tuổi và triển vọng, mặc dù rơi vào nơi quỷ dị này nhưng lại không hoàn toàn tuyệt vọng.

Hắn tin rằng một ngày nào đó hắn sẽ có thể sống sót thoát ra ngoài, hoàn toàn thoát khỏi lời nguyền chết tiệt này.

Để đạt được mục tiêu này, chỉ dựa vào sức mình thì còn lâu mới đủ. Vì vậy Chu Lễ đã không ngừng quan sát và tìm kiếm những người có "tư cách" đủ "khả năng" để cùng mình hóa giải lời nguyền trong Vô Kỵ.

May mắn thay, những người như vậy mặc dù không nhiều, nhưng số lượng vẫn nằm ngoài dự đoán của Chu Lễ, một số người cực kỳ mạnh mẽ, mặc dù ... họ không phải là người đứng đầu trong Vô Kỵ, chỉ vì thời gian bước vào tương đối muộn mà thôi.

Theo quan điểm của Chu Lễ, Bạch Nghiên Lương cũng là loại người này.

Tuy rằng là cái tên dưới đáy, nhưng tiềm lực lại vượt xa đại đa số người đứng đầu.

Bạch Nghiên Lương gật đầu đáp lại lời chào.

Bây giờ có khá nhiều người đang nhìn anh, nhưng Bạch Nghiên Lương không biết được mấy người, dù sao, anh có rất ít hiểu biết về những "bạn đồng hành" xui xẻo trước mặt mình.

“Bạch Nghiên Lương!” Lý Duyệt Quân đi về phía anh.

Bạch Nghiên Lương nhìn cô, bên cạnh cô, Khương Lê và Hứa Trí An cũng đang theo sau.

"Chúng tôi vốn dĩ muốn liên hệ với anh trong, nhưng ... anh Cảnh nói rằng anh không thích bị làm phiền."

Bạch Nghiên Lương sau khi nghe điều này liền ngẩng đầu nhìn Đỗ Thượng Cảnh, khẽ lắc đầu: "Không có gì, chỉ là tôi không quen nhắn tin trong nhóm thôi."

Lần trước Đỗ Thượng Cảnh hỏi anh một câu rất kỳ lạ, "anh cảm thấy mình có gì đó không ổn" là có ý gì?

Có lẽ anh ta đã hiểu lầm gì đó, hoặc... có điều gì đó mà Bạch Nghiên Lương không biết.

Mọi người đứng tách biệt, không thành một nhóm, cảm giác khoảng cách rất rõ ràng, ngay cả đối với Lý Duyệt Quân và ba người họ.

Bạch Nghiên Lương nhớ lời Lý Mộ đã nói lần trước, đừng tin bất cứ ai.

Và "Phong Diệc Như" đó cũng từng nói, đừng tin Phong Tụ Tuyết.

Có lẽ ... có một số quy tắc trong Vô Kỵ mà Bạch Nghiên Lương không biết?

Vào lúc này, một sự thay đổi đã diễn ra ...

Bạch Nghiên Lương nhìn thấy một cánh cửa đươc mở ra trong khoảng không, một bóng người xa lạ bước vào.

Bạch Nghiên Lương rất quen thuộc với cánh cửa đó, bởi vì nó là ... cửa bệnh viện.

Anh đã ở trong bệnh viện trọn mười năm, dù đó là bệnh viện tâm thần.

“Lần này sao chỉ có một người mới?” Một thanh âm nghi hoặc vang lên.

Lý Mộ yên lặng đứng xa xa, nhìn cánh cửa và bóng người trong hư không, không biết đang suy nghĩ gì.

Đỗ Thượng Cảnh đứng bên cạnh anh, cau mày thật sâu.

"Vô Kỵ càng ngày càng có vấn đề, người mới trở thành kẻ bám đuôi, nhóm Ngụy Tú bị diệt sạch, nhóm Dư Hàn Châu vi phạm cấm kỵ trong khi còn ở Vô Kỵ. Lần này Vô Kỵ cũng không lấp đầy bốn mươi chín người, chỉ có một người mới được thêm vào..."

"Lý Mộ..."

Lý Mộ khẽ lắc đầu, trên khuôn không nhìn ra biểu cảm.

"Tôi không biết, cũng không cần biết, hiện tại thứ cần quan tâm chính là sống sót qua nhiệm vụ."

Đỗ Thượng Cảnh há miệng, không nói nên lời.

Mà ở kia, tân nhân duy nhất đã chậm rãi bước qua sương xám, xuất hiện trước mặt mọi người.

"Xin lỗi... đây là... ở đâu?"

Một giọng nữ dịu dàng từ truyền ra, cô gái trạc hai mươi, mắt trong như nước mùa thu, khuôn mặt mộc mạc khả ái, mái tóc dài xõa ngang vai, khi hỏi câu này, vẻ mặt của cô không có sợ hãi, chỉ có một chút nghi hoặc.

Mọi người ngẩn người nhìn cô ta, không phải vì xinh đẹp hay gì, mà vì cô ta... đang ngồi trên xe lăn.