Giờ dần, trên không trung vẫn một màu xám xịt, đám gia phó biệt viện đã bắt đầu làm việc, Tống Tiên Chu xưa nay yêu hoa, cho dù không thường đi đến biệt viện cũng sẽ có người chuyên môn chăm sóc hoa cỏ.
Phấn Nga bị một tỳ nữ tay không bắt được.
Một người khác cầm theo thùng nước chạy tới, cùng nàng ấy chia sẻ tin đồn thú vị mới vừa nghe được.
“Uy, ta nói với ngươi này, lang chủ mời đến vị khách nhân kia nha, đã làm ra chuyện náo loạn bị chê cười rồi!”
“Ngươi chớ nói, ta còn muốn đi đến hầu hạ bên người lang chủ nữa đấy, lang chủ thật vất vả mới tới một lần, nếu như chúng ta ở sau lưng khua môi múa mép, bị người ta biết, vậy thì thảm rồi.”
“Thôi bỏ đi, tuy rằng lớn lên không tồi, nhưng vị lang quân kia nhìn xiêm y còn không có được mặc tốt như chúng ta, thời điểm tới cũng giống như con gà rớt vào nồi canh vậy, sợ là bởi vì thấy đáng thương mới được lang chủ mời đến đây, không cần sợ.”
Vừa múc nước tưới ở trên cánh hoa, chọc đến cánh hoa loạn chiến.
“Là hắn à.” Tỳ nữ chu chu môi, người ở trong đại viện phụng dưỡng, có khi đều so với người khác bắt bẻ vài phần, “Ta nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thế, là một cống sĩ hoà thành như vậy, sợ là cũng không có tiền đồ gì. Hắn làm sao vậy?”
“Ta nghe người hầu hạ hắn đêm qua đã nói, ngày hôm qua nói cái gì mà cảm nhiễm phong hàn, mời lang trung đến đây, cuối cùng ngươi đoán thế nào? Hắn ta chết sống không cho lang trung kia xem mạch, làm ầm lên đến lang chủ đều phải tới hỏi hắn, hắn mới nói là, là xuất dương tinh! Ai nha, cười chết người!”
Tỳ nữ kia đầu tiên là mặt đỏ lên, ngay sau đó cười lên tiếng, “Làm sao mà lại có loại người thô bỉ đến như vậy, nếu không phải trong óc có chút sách thánh hiền, nói không chừng ngay cả chúng ta cũng không bằng đâu.”
Tống Tiên Chu là người nào, xuất thân đứng đầu trâm anh thế tộc, Lại Bộ thị lang tuổi trẻ nhất ở Yến triều, chi phí ăn uống, thậm chí là người đi theo hầu hạ hắn ta cũng đều tỉ mỉ chọn lựa ra, là đồ tốt nhất.
Sáng nay thi hành khoa cử, cổ vũ nhà nghèo khảo học, ngay cả đại cống sĩ này cũng thật không biết chui ra từ thâm sơn cùng cốc nào tới, vì việc này đã làm ầm lên một hồi, thô tục đến không chịu được, sợ là lang chủ cũng sẽ không lui tới với người này nữa.
Phó Lan Tiêu đi qua từ bên đường, mang theo một trận gió, mặt hắn trầm như nước.
“Đem hai nô tỳ kia kéo xuống dưới mà rút lưỡi.”
“Vâng.” Thích Vô nhận mệnh, rồi lại nói: “Chủ tử, tiểu nô tỳ bên kia có cần để cho thuộc hạ làm luôn không.”
Hắn cho một cái liếc mắt rồi hỏi, “Ngươi rất rảnh rỗi sao?”
“Đó là không phải đợi hắn cùng——”
Nhưng lời nói còn chưa nói xong, đã bị Phó Lan Tiêu đánh gãy, mày kiếm hắn nhíu lại, ngữ khí đã mang sư phẫn nộ, “Ngươi cảm thấy ta rất rảnh rỗi hay sao?”
Ban đêm tuy náo loạn một hồi, nhưng Đại Tranh vẫn như cũ thức dậy rất sớm.
Nghĩ đến đêm qua nàng cái khó ló cái khôn mới nghĩ đến cái cớ đẹp cả đôi đàng, nàng lại thẹn thùng đỏ mặt.
Nếu không phải vì đem thân phận bản thân giấu đi, cho dù có đem miệng nàng dùng hồ nhão dính chặt, nàng cũng sẽ không nói ra những lời nói vô liêm sỉ đến vậy.
Đây cũng do khi nàng ở Chu phủ thủ công kia học được, nam nhân trong lén lút luôn thảo luận những đề tài mặt đỏ tai hồng thế này.
Đại Tranh bên ngoài chính là nam tử, có khi cũng không có biện pháp không nghe thấy.
Nàng nhìn mấy gói thuốc được xếp ngăn nắp ở trên đầu giường, đây là thuốc kê ra riêng cho nàng, nghe nói đều là thứ tốt có thể bổ thận tráng dương.
Đại Tranh có chút dở khóc dở cười, có điều vẫn phải mang chúng nó về.
Sắc mặt nàng vẫn còn có chút tái nhợt, có lẽ nguyên nhân bởi vì sau khi rơi xuống nước. Cả người nàng đều tản ra một cổ khí người bị bệnh, dường như dương khí thật sự tiết ra bên ngoài vậy.
Nàng cầm theo ba gói thuốc, ở trước đường có hai cái tỳ nữ đang quỳ xuống đất xin tha, trên trán chảy máu hồng một mảnh, nhưng ngay lập tức đã bị kéo đi.
Trên đường đá xanh, chỉ để lại vài vết máu mơ hồ cùng tiếng kêu thảm thiết kéo dài không dứt.
Đại Tranh không khỏi kinh hãi, thổn thức nói, cho dù là người giống như Tống Tiên Chu khi trừng phạt nô tỳ cũng không chút nương tay nào.
Chỉ cần bị ấn lên nô tịch thì sẽ vĩnh viễn bị người tùy ý giẫm đạp.
“Đại cống sĩ nghỉ ngơi có tốt không?”
Tống Tiên Chu cả người mặc quan phục màu đỏ, làm cho cả người hắn ta toát lên thần thái sáng láng, nhưng Đại Tranh lại cảm thấy không có gì khác biệt so với máu đỏ cả.
Vô cùng chói mắt.
Nhưng Đại Tranh cố tình lại là người có mắt thành thực, nàng còn ở trong nội tâm rối rắm một hồi, sau đó mới lấy hết can đảm mà nói: “Tống đại nhân, hai vị tỳ nữ kia đã làm sai chuyện gì, có cần phải trừng phạt đến như vậy hay sao? Có chút mức rồi hay không.”
Tống Tiên Chu rất cao, khi nàng nói chuyện cần phải hơi hơi ngẩng đầu, mang theo sự khó hiểu, còn có một tia có thể thấy được sự sầu oán.
Đôi mắt nàng rất đẹp, là nơi khiến người khác chú ý, lưu luyến.
Con mắt sáng đảo mắt, giống như cả biển sao.
“Nếu không phải là chuyện thương thiên hại lí gì, hay là thôi bỏ đi có được không?”
Đại Tranh chính là như vậy, nàng không có lòng dạ, hiếm khi hai mặt, trong lòng cũng giả vờ không được.
Nàng biết mình không có mặt mũi bao nhiêu, còn phải muốn tranh thủ một chút.
Tống Tiên Chu cười lắc lắc đầu, người này cũng là nghé con mới sinh không sợ cọp.