Đại Tranh Phủ bất chấp việc mái tóc nàng đang xõa rũ rượi, nàng chạy thật nhanh tới phía sau Lan Cửu.
Lan Cửu rũ mắt, ánh mắt hắn đầu tiên là dừng trên người thiếu nữ, sau đó nắm lấy ống tay áo nàng, hơi nhíu mày.
“Ngươi là ai?” Đại Sách xoa mông, hung hăng nói: “Ngươi có biết ta là bạn tốt của chủ nhân trong phủ này hay không?”
Đại Sách cảm thấy Đại Tranh Phủ thật sự không biết tốt xấu, vậy mà nàng lại dám tìm một thị vệ để trong lưng.
“Ồ, vậy thì sao?”
Khóe miệng hắn nhếch lên, ra vẻ trào phúng, ngón tay chạm nhẹ vào trường kiếm, tạo tiếng vang như có như không.
Rõ ràng chỉ mặc đồ thị vệ, lại khiến cho người có có cảm giác cao ngạo tự phụ, cảm giác mười phần áp bức.
Đại Sách bắt nạt kẻ yếu, xả ra một câu đại trượng phu co được giãn được, muốn lạc mềm buộc chặt: “Đại Tranh Phủ, không ngờ nửa năm nay ngươi lại tìm được một nhân tình cho mình?”
“Quản cái miệng của ngươi lại đi!” Gương mặt Đại Tranh Phủ đỏ bừng, sau khi nhìn vẻ mặt không gợn sóng của Lan Cửu, nàng vội vàng điều chế cảm xúc, nói: “Đại Sách, ngươi quen biết chủ nhân của Chu phủ, chẳng lẽ có thể làm khó xử chúng ta sao? Nên nói là, ngươi thật sự muốn xem chuyện của ta thông báo cho thiên hạ sao?”
Đại Tranh Phủ không sợ, ai muốn ở cùng một thuyền với hắn ta chứ, nàng hận mình không thể phủi sạch quan hệ với hắn ta.
Đại Sách không thể không sợ, nếu nói ra thật thì con đường làm quan của hắn ta cũng coi như xong rồi.
Hắn ta chỉ có thể uy hϊếp nàng: “Được, hôm nay ta tạm tha cho các ngươi, nhưng ngươi đừng quên, là ta kêu nương và cha ta đi chuộc khế ước bán thân của ngươi, ngươi có tin là ta sẽ kêu họ không chuộc ngươi nữa hay không?”
Bị uy hϊếp như vậy Đại Tranh Phủ càng tức hơn: “Chẳng lẽ từ khi sinh ra ta tiện tịch vậy sao? Còn không phải do dượng ta đem bán ta để đổi lấy tiền, nếu không, ngươi làm sao có thể gom đủ tiền đi thư viện, vì bán tiền, ngươi còn giấu diếm ta……”
“Khổ đến đâu ta cũng sự mình nuốt, còn ngươi thì sao? Ngươi đọc sách là đọc hết vào bụng sao?”
Đại Sách bị nàng nói một trận đến chột dạ, hắn ta hung hăng lườm hai người, lại sợ người tên Lan Cửu sẽ rút đao ra, hắn ta đành đen mặt chạy đi, còn thầm oán trách biểu muội như nàng ngày càng hung dữ.
“Lan Cửu, cảm ơn ngươi đã giúp ta.” Nhìn thấy Đại Sách đã đi xa, Đại Tranh Hỏi thở phào, xấu hổ nói: “Đó là biểu đệ không biết cố gắng của ta, hắn rất thích nói mê sảng, những lời hắn nói ngươi đừng để trong lòng.”
Lan Cửu ừ mông tiếng, khóe môi cong cong, tỏ vẻ hắn không để ý.
Còn một tiếng nữa, nhưng nàng không nghe rõ đó là tiếng cười nhạt của hắn.
Đại Tranh Phủ xoa xoa tay, thở phào một hơi, sau đó mới đem túi khoai nướng ra, bẻ thành nửa củ đưa cho hắn: “Lạnh như vậy, chúng ta ăn chung đi!”
Khoai nướng nóng hổi, mùi thơm và khói bay vào mặt nàng, gương mặt nhỏ đỏ bừng.
Hai tai giấu ở sau mái tóc đen, bị gió lạnh thổi đến phiếm hồng.
Nam nhân như vậy hắn chưa gặp qua bao giờ, nhìn hơi giống nữ nhân.
Lại có chút hoang dã của nai con.
Lan Cửu bỗng dưng nghĩ.
Ăn khoai lang đỏ xong, nàng mới cảm nhận được cái ấm giữa mùa tuyết lạnh lẽo.
Đại Tranh Phủ vừa ngẩng đầu lên vừa nói với giọng điệu bất mãn và chờ mong.
“Đây là tất niên đầu tiên của chúng ta, chúng ta nghĩ xem nên làm gì đi? Nhữ Châu thành ăn Tết các với Trường An, nhất định ngươi sẽ thấy rất thú vị.”
Hắn không phải người địa phui gư, nửa năm trước hắn được nàng cứu ở vùng ngoại ô, lúc ấy Chu phủ có người xin nghỉ, nên hắn được thay vào chỗ trống.
Đại Tranh Phủ thấy thương cho Lan Cửu, cuộc sống của họ giống nhau, đều là trong nhà có biến nên chạy trốn đến đây, lại không khéo gặp phải thổ phủ, một mình chạy tới nơi xa xôi này.
Chẳng qua là hắn gặp được nàng, mà khi còn bé nàng lại bị dượng và cô mẫu trọng nam khinh nữ, ăn nhờ ở đậu còn bị bán đi là tư nô.
Đại Tranh Phủ thích hỏi hắn rất nhiều thứ, đương nhiên không chỉ để mở mang tầm mắt, mà còn đánh giá văn chương, nàng muốn nghe phồn hoa Trường An từ miệng của hắn.
Quan hệ của bọn họ rất tốt, nàng rất thích.
Giống như vầng trăng sáng đến gần tầm tay, hấp thụ ấm á li ti.
Nếu ánh trăng có thể luôn bao phủ lấy nàng thì tốt rồi.
Dù sau nàng cũng đã cô đơn nhiều năm như vậy.
Cách mấy ngày nữa là đến năm mới, từ trên xuống dưới ở Chu phủ đều bận rộn, Đại Tranh Phủ là người phụ trách mua sắm, đương nhiên phải đi ra ngoài nhiều lần để đặt hàng Tết.
Nhân công không đủ, Lan Cửu cũng đi theo Đại Tranh Phủ ra ngoài mua đồ, đường xá ở Nhữ Châu thành ngập tràn mùa xuân, Đại Tranh Phủ giới thiệu từng chỗ một, giống như chú cún bám lấy chủ vậy.
Lan Cửu gật đầu, nhìn như mỗi câu hắn đều đáp lại, nhưng ánh mắt của hắn lại dừng ở nơi khác.
Nàng nói rất nhiều, nàng có rất nhiều lời còn chưa nói hết với Lan Cửu.