Triệu thị nhìn bánh bao bột trắng trong lòng cũng một trận cảm kích: "Bọn họ tâm thật tốt."
Nhìn ba hài tử mỗi người cầm một cái luyến tiếc ăn, Triệu thị cùng Tô Tam Lang vừa khóc vừa muốn cười. Cuối cùng là Triệu thị ôn nhu nói: "Ăn đi."
"Nương, ngươi cùng cha cũng ăn a." Tô tam muội luyến tiếc cắn, Tô Sùng cùng Tô Hoa sau khi Triệu thị lên tiếng liền cắn một miếng lớn lộ ra biểu tình thỏa mãn.
Triệu thị ôn hòa sờ sờ tóc Tô tam muội cười nói: "Nương sẽ ăn, ngươi ăn đi nơi này còn có đây."
Như thế Tô tam muội mới bắt đầu ăn bánh bao. Tô Tam Lang cầm cho Triệu thị một cái nói: "Nương đứa nhỏ ngươi cũng ăn một cái, còn dư lại buổi tối chúng ta làm cơm tối ăn, thịt kho buổi tối cắt nấu với rau khô ăn."
Triệu thị nhìn về phía Tô Tam Lang nói: "Cha đứa nhỏ, vậy ta chia ngươi một nửa."
Thời khắc được nhớ thương trong lòng Tô Tam Lang rất ấm áp. Hắn cười nói: "Nương đứa nhỏ ta ở Tôn phủ đã ăn hai cái bánh bao lớn, đều là Phúc sư phụ cho ta ăn còn cho ta uống nước, ta không lừa ngươi, thật sự."
Triệu thị nhìn Tô Tam Lang thấy ánh mắt hắn không tránh không né, mang theo ý cười cùng chân thành, Triệu thị mới tin tưởng nàng cười nói: "Được, vậy ta ăn."
Tô Tam muội mang theo hai ca ca đi ra ngoài ăn. Tô Tam Lang đem năm lượng bạc lấy ra giao cho Triệu thị nói: "Nương đứa nhỏ ngươi cất kỹ bạc này, ta cùng Phúc sư phụ hỏi thăm qua, Dương Giác trấn có một tạp y đường qua hai tháng nữa, chúng ta tiết kiệm chút bạc lễ mừng năm mới người một nhà chúng ta vào thành một chuyến, mang Sùng nhi cùng Hoa nhi đi thăm đại phu, cũng thuận tiện để đại phu xem thân thể cho ngươi có hồi phục tốt hay không?" Triệu thị uống xong thuốc Ngô lão đầu kê. Khí sắc và thân thể đều tốt hơn trước rất nhiều. Bất quá có cơ hội, hắn vẫn muốn đại phu trong thành xem lại cho Triệu thị.
Triệu thị mang theo dự định của Tô Tam Lang, trong nụ cười mang theo nước mắt gật đầu: "Được, nghe lời ngươi."
Nàng có nhìn hay không cũng không quan trọng, quan trọng nhất là cho hai đứa con trai, bất quá lời này không cần phải nói ra, Tô Tam Lang quan tâm nàng, nàng làm sao có thể gạt bỏ sự quan tâm của hắn. Hai người nhìn nhau cười, trong lòng Triệu thị ấm áp, trong lòng Tô Tam Lang làm sao không phải chứ. Hắn là trụ cột của gia đình, vì bọn họ che gió che mưa, nhưng tất cả ấm áp cùng thuộc về hắn cũng là bọn họ cho, ủng hộ hắn, thê tử hiểu hắn, hài tử nghe lời nhu thuận đều là thê tử Triệu thị cho hắn. Tô Tam Lang ôm lấy Tô Tiểu Lộc chơi đùa cùng nàng.
Tô Tiểu Lộc mỉm cười, đối với tương lai của gia đình này cũng tràn ngập chờ mong. "Nương đứa nhỏ trong khoảng thời gian này trong nhà sẽ vất vả cho gươi, chờ ngày mai ta vào núi đi xa một chút, ta sẽ mang theo Sùng ca nhi cùng Hoa ca nhi cùng nhau đi, tháng mười sau trên cơ bản sẽ không có việc làm, bất quá những người khác cũng muốn đốn củi đào đất, đợi đến tháng mười một mọi người rảnh rỗi, cũng sẽ muốn vào núi bắt vài thứ, ta phải thừa dịp tháng này làm nhiều cạm bẫy một chút."
Tô Tam Lang nhìn về phía Triệu thị nói, hắn phải thừa dịp thời gian này kiếm nhiều bạc. Như vậy mới có bạc khám bệnh cho hai oa tử. Triệu thị trong lòng cũng rõ ràng, nàng gật đầu: "Ngươi yên tâm đi, trong nhà hết thảy giao cho ta là tốt rồi."
Tô Tam Lang tính toán ngày tháng nói: "Gà mái ôm ổ cũng có hai mươi hai ngày đi, mấy ngày nay gà con cũng phải ra khỏi ổ, phải vất vả ngươi."
Triệu thị cười cười: "Đây tính là khổ cực gì, chuyện trong nhà ngươi không cần quan tâm, ta làm rất tốt." Triệu thị biết rất rõ tiến vào tháng mười, thời gian làm việc đồng áng cũng gần như kết thúc. Nhà nhà đều đốn củi xới đất chiếm đa số. Mà Tô Tam Lang chuẩn bị tất cả những thứ này trong hơn một tháng, cho nên những người khác đốn củi xới đất, hắn có thể mang theo hai nhi tử vào núi làm cạm bẫy bắt thú rừng. Tô Tam Lang làm tất cả những việc này cũng là vì nàng cùng hài tử, Triệu thị làm sao có thể kéo hắn lui về, cho nên nàng bảo Tô Tam Lang cứ việc yên tâm đi. Thậm chí trong một thời gian này Tô Tam Lang cũng không có nhàn rỗi, xách nước tưới đất cuốc cỏ. Triệu thị bảo ba huynh muội Tô tam muội chiếu cố Tô Tiểu Lộc, nàng lại đi đun nước ấm nhào bột ở bên trong thêm vào một ít bột ngô mài nát, sau đó dùng để hấp bánh bao, như vậy từng cái bánh bao thô lớn liền nở ra, đây là nàng chuẩn bị cho Tô Tam Lang mang theo hài tử vào núi.
Sáng sớm hôm sau, Tô Tam Lang liền đánh thức hai nhi tử rời giường ra cửa. Triệu thị cùng Tô Tam Muội và Tô Tiểu Lộc ở nhà, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, tưới nước hàng ngày đảm bảo đất đai ẩm ướt. Giữa trưa, Tô tam muội bắt côn trùng cho gà ăn thì nghe được tiếng gà con kêu, nàng thật cẩn thận đi vào chuồng gà nhìn, có một cái lông xù đầu theo cánh gà mái chui ra.
Tô tam muội kinh hô một tiếng: "Oa."
Triệu thị ở trong phòng cho Tô Tiểu Lộc bú sữa, nghe được hỏi: "Tam muội, làm sao vậy?"
Tô tam muội kinh hỉ trả lời: "Nương, gà con của chúng ta nở ra rồi."
Nhìn cánh gà mái liên tiếp nhô ra đầu gà con phát ra tiếng kêu nhỏ, Tô tam muội vui mừng không thôi nói: "Thật đáng yêu a, cũng đáng yêu giống như Tứ muội."
Triệu thị trong phòng nghe được Tô tam muội nói gà con nở ra, cũng lộ ra ý cười, một bên cài nút áo một bên nói với Tô Tiểu Lộc: "Tứ muội đi, nương dẫn ngươi đi xem gà con, ta đoán cũng là hai ngày nữa phải ra ổ."
Triệu thị ôm Tô Tiểu Lộc đi ra, liền đem Tô Tiểu Lộc giao cho Tô Tam muội ôm, nàng còn lại là đem gà mái mở ra. Mười sáu cái trứng gà đã ra xác tám cái, tám quả còn lại cũng có dấu hiệu nứt vỏ, Triệu thị trong lòng thở dài:"Nếu có thể ra mười sáu con gà con thì tốt rồi."
"Nương, gà con thật đáng yêu a, chúng nó nhỏ như vậy, có thể ăn sâu sao?” Tô tam muội hỏi, nàng biết mới vừa sanh ra Tứ muội muốn uống mẹ sửa lớn lên, kia mới vừa sanh ra con gà con ăn cái gì đâu, gà mái vừa không có sữa.
Triệu thị cười cười nói: "Nương đã sớm chuẩn bị tốt cho chúng nó, mới sinh ra chỉ có thể ăn chút lá cây hoặc là cám, bất quá trong nhà chúng ta không có cám, liền cho chúng nó ăn chút bột ngô xay nhỏ là được rồi, vẫn là gà con cũng ăn không được bao nhiêu, chờ lớn lên một chút là có thể ăn sâu." Ăn lương thực tuy rằng đắt, nhưng chờ gà con lớn lên khỏe mạnh một chút, là có thể ăn sâu. Trước cửa nhà hai mảnh đất hoang, bên trong không biết bao nhiêu côn trùng, đủ chúng nó ăn.
"Nương, chờ gà con có thể ăn sâu, ta mỗi ngày bắt rất nhiều sâu cho chúng nó ăn, đem chúng nó đều dưỡng mập mạp đấy." Tô Tam Muội cao hứng nói, giờ khắc này trở đi mục tiêu của nàng chính là đem đám gà con này cho ăn mập mạp.
Triệu thị cười cười nói: "Tam muội không sợ vất vả a." Tô tam muội lắc đầu, nàng không sợ, hơn nữa bắt sâu tuyệt không vất vả nàng đều là đang chơi. Triệu thị sờ sờ tóc Tô tam muội, không nói gì. Nàng chú ý đến trứng gà còn chưa ra vỏ. Tô Tiểu Lộc vốn cũng đang nhìn, nhưng nhìn một lát, liền không có hứng thú gì. Liền giãy dụa đem đầu nhìn ra bên ngoài, Tô tam muội thoáng cái liền hiểu: "Nương, Tứ muội nghĩ đến trong viện, ta ôm nàng ra ngoài chơi."
Triệu thị rất yên tâm gật đầu nói: "Đi đi, cẩn thận một chút.”