Nghe tiếng khóc lo lắng của tiểu khuê nữ, Tô Tam Lang bước nhanh vào nhà. Ông vươn tay ôm lấy. Kỳ quái chính là Tô Tiểu Lộc vừa vào trong lòng ông, thì tiếng khóc nhỏ lại nhưng vẫn rất ủy khuất. Hai mắt linh động mang theo nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn "Ô ô" phát ra âm thanh, giống như đang nói mình bị ủy khuất.
Trong lòng Tô Tam Lang tan chảy: "Tứ muội ngoan, có cha ở đây không khóc a."
Ánh mắt Tô Tiểu Lộc nhìn về phía Triệu thị "Ô ô" lại nhìn Tô Tam Lang "Ô ô".
Tô Tam Lang có chút hiểu nói với Triệu thị: "Nương đứa nhỏ nàng có phải cắt đã lâu mà không nghỉ ngơi hay không."
Triệu thị thở dài: "Cha đứa nhỏ ta đã nghĩ ta lập tức cắt xong rồi, để tam muội dỗ dành nàng trước......" Tô Tam Lang nhìn Triệu thị ánh mắt có chút đau lòng.
Hắn ôn hòa nói: "Nương đứa nhỏ, ta biết ngươi lo lắng cái gì bây giờ còn không tính là lạnh không cần gấp gáp như vậy, thân thể ngươi không tốt phải nghỉ ngơi thật tốt." "Tứ muội hiểu chuyện đau lòng ngươi đó." Tô Tam Lang dỗ tốt Tô Tiểu Lộc, đem Tô Tiểu Lộc đặt tới bên người Triệu thị, Tô Tiểu Lộc quả nhiên không khóc.
Tô Tam Lang nói với Tô Tam Muội: "Tam muội, ngươi ở nhà thường xuyên nhìn mẹ ngươi, nếu nàng không chịu nghỉ ngơi, liền nói cho cha." Tô Tam Muội nhu thuận gật đầu: "Được, ta nghe lời cha sẽ chăm sóc nương thật tốt."
Triệu thị bất đắc dĩ thở dài, tuy là bất đắc dĩ nhưng mặt mày lại mang theo ý cười nói: "Tốt, tốt, tốt, tốt ta nghe lời còn không được sao."
Tô Tam Lang ôn hòa nở nụ cười: "Cái này còn không sai biệt lắm." Nói xong, Tô Tam Lang lại gọi hai đứa con trai: "Sùng ca nhi Hoa ca nhi rời giường, chúng ta làm điểm tâm ăn, cùng cha làm việc."
Tô Sùng cùng Tô Hoa gật đầu, rất nhanh rời giường. Tô Tam muội cũng đứng lên hỗ trợ nấu cơm. Ăn điểm tâm xong, Tô Tam Lang liền dẫn Tô Sùng Tô Hoa lên phòng sau đào đất. Tô tam muội thì nhìn Triệu thị uống thuốc, lại hỗ trợ Triệu thị thay tã cho Tô Tiểu Lộc, sau đó nàng bưng tã thay đi giặt. Tắm xong, Tô Tam muội liền đi bắt sâu cho gà ăn. Tô Tam Lang ngay tại phía trên cách đó không xa nhìn, nhìn Tô Tam muội chỉ chốc lát lại chịu khó chạy một chuyến đi chuồng gà, hắn không khỏi nghi hoặc, bên cạnh giếng chỗ kia, có thể có nhiều như vậy côn trùng? Nhưng hắn không rảnh suy nghĩ nhiều, cỏ dại lại nhiều, hắn nhổ một ngụm nước bọt vào lòng bàn tay đang mài đỏ, liền cố gắng đào đất lên. Buổi chiều, có một thân ảnh mang theo cái rổ hướng nhà Tô Tam Lang mà đến. Tô Tam Lang nhìn thấy, cũng nhận ra đây là tiểu muội Tô Tiểu Chi của hắn.
“Tiểu Chi, sao ngươi lại tới đây? "Tô Tam Lang buông cuốc từ trong đất đi ra.
Tô tam muội đang bắt sâu, nhìn Tô Tiểu Chi ngại ngùng cười cười, gọi nàng: "Chào tiểu cô."
Tô Tiểu Chi cười nói với Tô tam muội: "Ai, tam muội nhà ta thật hiểu chuyện."
Nói xong Tô Tiểu Chi lại nhìn về phía Tô Tam Lang ánh mắt toát ra vẻ lo lắng: "Tam ca, các ngươi sống thế nào a."
Nhìn bộ dáng Tô Tiểu Chi sắp rơi lệ Tô Tam Lang lại cười khoát tay nói: "Tiểu Chi, khó có được ngươi tới vào nhà uống ngụm nước đi, nhìn tiểu khuê nữ của Tam ca xem rất xinh đẹp."
Tô Tiểu Chi nhìn Tô Tam Lang cởi mở như vậy trong lòng đau lòng một trận nhưng nàng lại không có cách nào. Nàng đi theo Tô Tam Lang phía sau nói: ""Tam ca ngươi quay đầu lại thuyết phục cha nương, thừa nhận sai lầm, đem bọn nhỏ mang về nhà, được không?"
Mùa đông luôn đặc biệt lạnh, cha nương căn bản không có phân bao nhiêu đồ cho Tam ca, mùa đông này như thế nào đi qua Tô Tiểu Chi không dám nghĩ, nàng biết Tam ca cả nhà đều ủy khuất nhưng nàng vẫn khuyên như vậy, ủy khuất dù sao so với chết tốt hơn a. "Tam ca, ngươi nghe muội muội trở về cùng cha nương nhận sai đi, ta biết trong lòng ngươi khổ sở, nhưng ngươi ngẫm lại bọn nhỏ, chờ bọn nhỏ lớn lên thì tốt rồi a."
Tô Tiểu Chi đi theo phía sau Tô Tam muội, dụng tâm khuyên bảo. Bước chân Tô Tam Lang dừng một chút, thanh âm có chút trầm trọng: "Tiểu Chi, đừng nói những thứ kia, cả nhà Tam ca hiện tại rất tốt, chuyện của Tam ca ngươi cũng đừng quan tâm, hảo hảo sống cuộc sống của ngươi đi." Sự kiên quyết trong giọng nói trầm trọng của Tô Tam Lang làm cho Tô Tiểu Chi run rẩy, rốt cuộc là chuyện gì mới làm cho Tam ca của nàng hoàn toàn lạnh lòng với cha nương. Tính tình của Tô Tam Lang nàng biết, đến mức này Tô Tiểu Chi cũng biết không cần khuyên bảo nữa. Nàng đi theo Tô Tam Lang vào nhà, đặt giỏ xuống nói: "Tam ca, đây là một chút tâm ý của ta, bồi bổ thân thể cho Tam tẩu."
Tô Tiểu Chi mang đến bốn mươi quả trứng gà, cùng một trăm văn tiền. Tô Tam Lang vội vàng từ chối: "Tiểu Chi, ngươi cầm về đi, Tam ca......"
Tô Tam Lang còn chưa nói xong, Tô Tiểu Chi đã cắt đứt nàng, nói: "Tam ca, ngươi nếu không thu chính là không muốn nhận muội muội ta, năm đó nếu không có ngươi, ta nào có cuộc sống hiện tại cuộc sống tuy rằng không giàu, nhưng phu gia đều đối xử tốt với ta a, nếu năm đó ngươi không vì ta xuất hiện, ta nào có hiện tại." Tô Tiểu Chi nhớ tới mười năm trước khi nàng nói lời kết hôn, Vương thị và Tô lão gia tử vì nàng xem cho nàng hai gia đình, một gia đình đưa sính lễ rất nhiều, nhưng gia phong không tốt lắm, một gia đình gia cảnh bình thường nhưng người thuần phác.
Vương thị và Tô lão gia tử sẽ gả nàng cho gia đình có lễ hỏi nhiều bạc. Là Tô Tam Lang, tam ca của nàng đứng ra ngỗ nghịch cha nương còn đi đánh con trai người nhà kia một trận, nói với mẫu thân Vương thị dám gả muội muội đi, hắn liền dám đi cướp về. Bộ dáng mất hết tính người của hắn, làm cho Vương thị và Tô lão gia tử đều chấn động cho nên Tô Tiểu Chi cuối cùng gả cho gia đình có gia cảnh bình thường, mười năm nay tuy rằng không giàu có nhưng sống cũng không tệ lắm, nàng không lạnh cũng không đói. Mỗi lần nhớ tới trong lòng Tô Tiểu Chi đều tràn ngập biết ơn. Đặc biệt là khi nàng càng lớn lên, nàng càng hiểu được lần đó Tô Tam Lang bảo vệ nàng trân quý cỡ nào.
Tô Tiểu Chi đã nói như vậy Tô Tam Lang làm sao còn nói cự tuyệt được, hắn thở dài: "Bạc này coi như ngươi cho Tam ca mượn, về sau có bạc trả lại ngươi."
Tô Tiểu Chi khẽ cười: "Được." Chỉ cần Tam ca nhận là được, nhìn căn nhà tranh đã được sửa chữa lại, Tô Tiểu Chi vẫn thở dài.
Tô Tam Lang biết lo lắng của nàng, hắn cười nói: "Đừng lo lắng, ta xới đất vài ngày nữa trồng rau, trong rừng phía sau núi còn có vài cái bẫy, có thể bắt được gà rừng thỏ rừng, mấy ngày hôm trước đã bắt được một ít, cầm đi bán lấy một ít vải bố cùng bông vải, Tam tẩu ngươi đang cắt vải chuẩn bị làm quần áo."
Nói xong Tô Tam Lang mang theo Tô Tiểu Chi vào nhà xem. Nhìn có vải có quần áo Tô Tiểu Chi yên tâm không ít nhưng lo lắng trong lòng vẫn không xuống được.
Triệu thị nhìn thấy Tô Tiểu Chi khẽ cười nói: "Tiểu Chi đến, cám ơn ngươi đã đến thăm chúng ta."
Tô Tam Lang cười nói: "Tiểu Chi, ngươi ngồi nói chuyện với tẩu tử ngươi, ta đi nấu cơm."
Tô Tam Lang nói xong liền đi ra ngoài. Tô Tiểu Chi mới đến bên cạnh Triệu thị ngồi xuống nắm tay Triệu thị nói: "Tam tẩu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tẩu nói cho ta biết, vì sao... đến bước này?