Tô Tam Lang vội vàng gật đầu lên tiếng trả lời: “Ừm, ta là lần đầu tiên đến."
Tôn quản gia cười cười nói: "Ta hiểu rồi yên tâm đi, Tôn gia chúng ta sẽ không nói lời nào, đồ của ngươi rất tốt, ta sẽ cho ngươi một cái giá tốt, thịt thú rừng là hai mươi lăm văn một con, hạt dẻ rừng rất hiếm vì vậy ta sẽ trả cho ngươi mười tám văn." Cái giá tiền này chỉ cao không thấp.
Tô Tam Lang cao hứng gật đầu, mặt mày đều lộ ra vui sướиɠ. “Được được, cảm ơn Tôn quản gia. "
Tô Tam Lang luôn miệng nói cảm ơn, đi theo Tôn quản gia đến bếp sau. Tôn quản gia chỉ một bên trên đất, tùy ý nói: "Đặt đồ ở đây đi."
Nói xong, Tôn quản gia hướng phòng bếp hô một tiếng: "Lão Phúc, ra ngoài xem hàng."
"A." Trong phòng bếp truyền ra một đạo âm thanh rất nhanh một người hơi béo đi ra, tuổi chừng năm mươi, đi ra liền đi thẳng đến những đồ vật Tô Tam Lang mang đến, vừa nhìn vừa sờ hài lòng gật đầu nói: "Không tồi không tồi, cân một chút tính tiền đi."
"Ơ, còn có hạt dẻ rừng vừa lúc tiểu chủ tử muốn ăn hạt dẻ xào đường." Tôn Phúc vươn tay vớt trong bao tải đựng hạt dẻ, đã tính toán làm như thế nào.
Tôn quản gia cười đáp: "Cũng không phải ta vừa mới nghĩ chính là như vậy." Tô Tam Lang yên lặng đứng ở một bên chờ tính tiền, đồng thời cũng yên lặng nhớ kỹ nơi này, nghĩ sau này nếu có cái gì, trước hết đến nơi này hỏi một chút, nếu như Tôn phủ này không cần, ông lại cầm đi chợ bán. Tôn Phúc gọi hạ nhân trong bếp đi ra, rất nhanh liền cân tính lại tiền. Ba con thỏ rừng hai con gà rừng tổng cộng có hai mươi cân, hai mươi lăm văn một cân tổng cộng năm trăm văn, hạt dẻ rừng hoang dã có mười bảy cân, mười tám văn một cân tổng cộng có ba trăm lẻ sáu văn, hai thứ này tổng cộng tám trăm lẻ sáu văn. Tô Tam Lang nghe con số này, trong lòng vừa kinh hỉ vừa rung động.
Tôn quản gia vừa thấy bộ dạng ông chưa từng thấy qua tiền cảm thấy có chút buồn cười, trêu ghẹo nói: "Sao ngốc rồi, trước kia chưa từng thấy qua tiền." Tôn quản gia trêu ghẹo, nhưng Tô Tam Lang thật sự chưa từng thấy qua tiền ông ngượng ngùng gật đầu ánh mắt ảm đạm giấu đi rất nhiều chuyện xưa không thể nói với người khác.
Quản gia Tôn có ánh mắt sắc bén, cho rằng người này có chuyện, nhưng bọn họ không quen biết nhau tùy tiện hỏi chuyện gia đình của người khác là không tốt, vì vậy cũng không nhiều lời mà đưa tiền cho Tô Tam Lang. Sau đó lại đưa Tô Tam Lang ra cửa, Tô Tam Lang gắt gao đem tiền bạc để vào ngực dọc theo đường đi luôn nhịn không được sờ sờ ngực. Cẩn thận từng li từng tí như thế, ngược lại làm cho Tôn quản gia có chút cảm thán, lúc đưa Tô Tam Lang ra cửa Tôn quản gia hảo tâm nhắc nhở nói: "Chàng trai trẻ ra ngoài phải thẳng thắn một chút, ngươi cẩn thận từng li từng tí như vậy là rất sợ người khác không biết trong lòng ngươi có bảo bối."
Tô Tam Lang lập tức hiểu được, trong lòng ngạc nhiên một lúc rồi sợ hãi. Ông cảm kích nhìn Tôn quản gia: "Tôn quản gia, cám ơn ông."
Tôn quản gia cười phất phất tay: "Cũng không có gì to tát, sau này nếu ngươi có đồ tốt, cứ đến Tôn phủ chúng ta đưa là được."
Tô Tam Lang cảm kích gật đầu, ông nghĩ chuyện củi lửa, Tôn quản gia lại hiền hòa như vậy, ông liền hỏi ra: "Tôn quản gia, Tôn phủ cần củi lửa sao? Ta đốn củi cũng là một tay giỏi, cam đoan tất cả đều là củi lửa tốt." Tô Tam Lang hỏi xong, thì nhìn Tôn quản gia chờ ông ấy trả lời.
Tôn quản gia cười cười nói: "Cái này không cần, xem ngươi người cũng không tệ ta liền nói thêm hai câu, những gia đình giàu có không cần mua củi lửa, gia đình bình thường có thể sẽ mua nhưng giá cả cũng sẽ không cao, hơn nữa đa số mọi người đã sớm bàn bạc tốt, ngươi nếu là sớm một tháng có lẽ còn có chút làm ăn, nhưng hiện tại. . . Thật khó."
Trong lòng Tô Tam Lang trầm xuống, nhưng vẫn cười nói cảm tạ Tôn quản gia: "Tôn quản gia, cám ơn ông nói nhiều như vậy." Việc buôn bán củi lửa không thể thực hiện được, ý tốt của Tôn quản gia nói với ông khiến ông bớt đi rất nhiều đường vòng.
Tôn quản gia không thèm để ý khoát tay: "Ta cảm thấy con mồi của ngươi cũng không tồi, không bằng cố gắng lên chỉ cần ngươi mang đồ tốt đến Tôn phủ tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi."Nói xong, Tôn quản gia liền đi vào.
Tô Tam Lang không cách nào nói với Tôn quản gia mình không phải thợ săn chân chính đi săn hoàn toàn dựa vào vận khí, ông đành phải cười đáp "Được".
Từ Tôn phủ rời đi Tô Tam Lang vài lần muốn sờ ngực trong đầu liền nhớ tới nhắc nhở của Tôn quản gia, giơ tay lên lại thả xuống. Coi như mình là một người bình thường không có tiền. Nghĩ đến những đứa trẻ gầy gò ở nhà, Tô Tam Lang hỏi đường đi tiệm vải, một thớt vải bông bình thường đã ba trăm văn, vải bố thì chênh lệch một chút là hai trăm văn một thớt, bông là tính theo cân , một cân bông bình thường hai mươi văn, bông càng tốt là ba mươi văn một cân. Tô Tam Lang tính toán tiền bạc trong tay, nghiến răng mua một thớt vải bông, một thớt vải bố cùng mười cân vải bông bình thường, thoáng cái đã tiêu hết bảy trăm văn.
Tuy rằng rất đau lòng nhưng nghĩ đến mùa đông năm nay người một nhà sẽ không bị đông lạnh trên mặt ông lại lộ ra nụ cười, mùa đông năm ngoái, quần áo mùa đông của một nhà bọn họ đều là dùng quần áo cũ của hai nhà đại ca nhị ca sửa lại, bông vừa mỏng lại không ấm áp, tới mùa đông Triệu thị luôn ho khan. Năm nay, cả nhà bọn họ đều mặc quần áo mới, ấm áp qua mùa đông này. Đem đồ đạc để vào gùi cất kỹ, Tô Tam Lang lại đi cửa hàng tạp hóa mua một ít muối, muối rất đắt năm mươi văn mới được nửa cân, còn dư lại năm mươi sáu văn ông không định dùng nữa, nhìn sắc trời một chút ước chừng đã là giờ Thân ông phải về nhà.
Lúc ra khỏi thành Tô Tam Lang nộp tiền nợ vào thành. Sau khi quan binh cho đi Tô Tam Lang liền khẩn cấp đeo gùi chạy về nhà. Một canh giờ sau, Tô Tam Lang về tới thôn quen thuộc. Lúc này giờ Thân mới qua, người trong thôn đa số đều ở trong ruộng bận rộn, trên đường không gặp được mấy người nhưng vẫn có người nhìn thấy Tô Tam Lang lưng đeo gùi trở về. Tô Tam Lang cũng không thèm để ý, ông chỉ muốn nhanh chóng về nhà. Còn chưa về đến nhà, xa xa ông đã nhìn thấy Tô Tam muội mang theo hai ca ca bắt sâu, mơ hồ còn có thể nghe được hai nhi tử vui vẻ hoan hô, ánh mắt Tô Tam Lang nhiễm lên ý cười.
Tô Tam Muội đang giặt tã tinh mắt nhìn thấy Tô Tam Lang trở về nàng cao hứng hô to: "Cha đã trở về."
Tô Sùng và Tô Hoa cũng nghe tiếng nhìn về phía dưới thấy Tô Tam Lang cao hứng gọi ông: "Cha, lại có trứng gà."
Tô Tam Lang vui mừng, Tô Tam Muội đã đứng dậy chạy đến trước mặt ông ngửa đầu nói với ông: "Cha, hôm nay lại có một quả trứng gà, con nhặt được để trong nhà."
Tô Sùng và Tô Hoa cũng chạy tới vây quanh Tô Tam Lang nói: "Cha, con và Hoa đệ đệ sờ trứng gà, nó không bị vỡ đâu.."
Tô Hoa liếʍ liếʍ khóe miệng hi vọng nhìn Tô Tam Lang nói: "Cha, trứng gà thơm quá."
Tâm tình Tô Tam Lang thật tốt cười sờ đầu ba hài tử hưng phấn nói: "Đều là hài tử ngoan, buổi tối cha lại làm canh trứng cho các con."
"Tuyệt vời!" Tô Sùng Tô Hoa nhất tề vỗ tay.