Tô Tam Lang đến cửa phòng, dừng một chút mới đi vào. Ông quỳ xuống trước mặt Tô lão gia tử giải thích nói: "Cha, con không phải cố ý chống đối nương, là nương của Hoa ca nhi và Sùng ca nhi gặp nạn, chảy máu trong tình trạng nguy kịch, con mới bất đắc dĩ làm như vậy. Triệu thị vì con sinh bốn đứa bé, con không thể thấy chết mà không cứu."
"Mày là đứa con bất hiếu, uổng phí lão nương tay phân tay nướ© ŧıểυ đem mày nuôi lớn, sớm biết mày không hiếu thuận như vậy, lúc trước nên đem mày ấn vào bồn nướ© ŧıểυ dìm chết mày, vì một người ngoài đối với lão nương như thế, mày lòng dạ hiểm độc, hôm nay mày có thể ngỗ nghịch bà già này, ngày mai có thể đại tiện ở trên đầu bà già này, nếu trong lòng mày không có người mẹ này, bà già này cũng không cần đứa con trai như mày, con trai mày, mang theo cả nhà khốn nạn của mày, cút ra ngoài!". Vương thị chỉ vào Tô Tam lang hung tợn mắng, không hề có bộ dáng khϊếp sợ nào khi bị Tô Tam lang làm cho sốc cách đây không lâu.
Mới vừa rồi bà ta ở nhà một mình, Tô Tam lang chống đối bà ta không thể cưỡng lại, bây giờ thì khác, Tô lão gia tử ở đây, cho Tô Tam lang một trăm cái lá gan, ông cũng không dám ở trước mặt cha ruột ông làm càn.
“Tam đệ a, đệ thật là hồ đồ, tức phụ không có còn có thể tìm, nhưng nương chỉ có một”. Lý thị ở một bên thêm mắm thêm muối, lúc nói lời này, hoàn toàn cũng quên mình cũng là con dâu được gả vào .
Tô lão gia tử sắc mặt trầm xuống, mở miệng hỏi: "Đại phu nói thế nào?".
Tô Tam lang cắn chặt răng, quai hàm đều nâng lên. Ông gian nan mở miệng: "Ngô đại phu nói, thân thể nàng yếu kém, về sau không thể sinh con, sinh con nhất định sẽ chết, Triệu thị không làm ta thất vọng, sinh cho con bốn hài tử, là Tô Tam Lang con mệnh không tốt, về sau con sẽ không để cho Triệu thị sinh nữa." Tô Tam Lang nói xong, thì kiên nghị ngẩng đầu nhìn về phía Tô lão gia tử. Ông hy vọng nhìn thấy một chút dịu dàng từ trong mắt Tô lão gia tử, nhưng ông thật thất vọng, trong mắt Tô lão gia tử chỉ có sự thờ ơ lạnh lùng, vào giờ khắc này Tô Tam Lang đã hiểu cha muốn từ bỏ ông.
Tô lão gia tử còn chưa mở miệng, Vương thị đã lạnh lùng nói: "Triệu thị chính là một ngôi sao chổi, mày nhất định phải hưu cho tao, đồ hư hỏng kia cũng là một tai họa, vừa sinh ra đã khắc người, mày mau mau vứt đi, nếu không đồng ý,một nhà cửa mày cút khỏi nhà tao."
Tô lão gia tử hít một hơi thật sâu quay sang Tô Tam Lang: “Tam Lang, hôm nay con phạm phải sai lầm lớn, cha nương không chịu nổi con, nương con nói con đều nghe thấy? Nếu con làm theo con vẫn là đứa con thứ ba của cha, nếu con không đồng ý , vậy thì mang theo cả nhà con đi đi”.
Triệu thị không thể sinh, đã phế đi, tam phòng có bốn hài tử, nhưng không có trụ cột chính, chẳng khác nào cây con xấu mọc trên ruộng, phải nhổ sớm, cho nên để không ảnh hưởng sự trưởng thành của người kế tục. Bỏ qua tam phòng, ông ta còn có hai đứa con trai, đại nhi tử có ba đứa con trai, nhị nhi tử có hai đứa con trai, một nhà đều phải đưa một người đi đọc sách, tam phòng là gánh nặng, nhất định phải bỏ qua.
Tô lão gia tử giống như cho Tô Tam Lang quyền lựa chọn, nhưng trên thực tế, một chút đường sống cũng không để lại. Bởi vì ông ta biết, Tô Tam Lang sẽ không bỏ rơi Triệu thị cũng sẽ không vứt bỏ tứ nữ nhi vừa mới sinh ra.
Tô Tam Lang cảm thấy đau đớn trong lòng, ông nghiến răng, mạnh đến nỗi ông ước mình có thể nghiền nát răng mình, cho đến khi nếm được mùi máu tươi trong miệng, mới phục hồi tinh thần lại.
Ông nhìn Tô lão gia tử, mở miệng nói: "Được, vậy...... Cha nương đem cả nhà chúng con phân ra ngoài đi”.
Tô Tam Lang nói xong, cúi người xuống dập đầu với Tô lão gia tử và Vương thị. Ông chỉ mong rằng nỗi đau này có thể làm cho cha nương niệm tình, có thể chia nhiều cho ông một ít thứ.
Vương thị lạnh lùng quay đi, giễu cợt: "Đừng dập đầu, bà già này chịu không nổi."
Ông Tô lạnh lùng nói: “Cha cho con hai trăm cân vàng. Ngô, năm mươi cân gạo, mười cân thịt muối, hai con gà. Con mang theo người một nhà con đến ở trong căn nhà cũ phía sau núi, bốn mẫu đất ở sau núi đều cho con, còn rau cỏ, 30 cân rau xanh và lá cho nhà con”.
Tô lão gia tử nói xong, thì không nói nữa, Tô Tam Lang đợi một hồi, mới xác định hướng Đông Tây là cha nương chia cho ông. Ông không thể tin nhìn Tô lão gia tử, khó khăn mở miệng: "Ruộng đâu?".
Trong nhà có mười mẫu đất, mười mẫu ruộng, cha lại không chia cho ông. Trong nhà gà có hai mươi con, vịt có năm con, thịt khô còn có tám chín miếng, một miếng ước chừng hơn mười cân, ngô năm nay thu hoạch tốt, ước chừng có thể thu hơn ba ngàn cân, gạo thu hoạch cũng tốt, hơn một ngàn cân lương thực, chỉ phân cho ông hai con gà, mười cân thịt, năm mươi cân gạo, hai trăm cân ngô, cùng ba mươi cân rau xanh.
Đừng nói đến nỗi đau trong lòng Tô Tam Lang, trái tim của cha nương càng làm cho ông đau đớn.
Tô lão gia tử lạnh lùng nói: "Ngươi không người kế tục, Đại ca nhị ca ngươi người nhà nhiều, hơn nữa Thành ca nhi và Thuận ca nhi muốn đi học, nếu đạt được thành tích, đến lúc đó đi thi trong nhà phải bán ruộng đất, hôm nay ngươi bất hiếu ngỗ nghịch, cha có thể phân những thứ này cho ngươi đã là hết tình hết nghĩa, nếu như ngươi còn muốn làm loạn, cha đây chỉ có thể để Lệ Chính kêu trưởng thôn xoá bỏ gia phả của ngươi, sau này coi như không có đứa con này”.
Tô lão gia tử nói như vậy, chẳng khác nào là buông bỏ Tô Tam Lang. Chia những thứ này, một nhà sáu miệng ăn của Tô Tam Lang, ăn mùa đông này nhịn đến sang năm, thu hoạch khẳng định không đủ, nhưng dù vậy, lão gia tử quyết tâm muốn làm như vậy. Tô lão gia tử nói như vậy, Tô Tam Lang còn nói lại, bị xóa khỏi gia phả, càng không có chỗ tốt. Trong mắt ông nghẹn đầy nước mắt, cơ hồ cắn nát hàm răng mới miễn cưỡng từ trong kẽ răng nặn ra một chữ "Được".
Tô lão gia tử nhìn Tô Tam Lang đáp ứng, sắc mặt âm trầm mới hòa hoãn một ít nói: "Cha cho ngươi thêm hai cái nồi và bát, sau này người nhà ngươi sẽ ra ngoài ở, tốt hay xấu không liên quan đến cha nương, cha nương dưỡng lão tận hiếu cũng không cần ngươi nhúng tay”.
Trong lòng Tô Tam Lang đang rỉ máu, nhưng không thể không chịu đựng và đáp lại một cách biết ơn: “cảm ơn cha”.
Tô Tam Lang đứng dậy, có chút thất thần muốn trở về phòng sau. Lý thị thấy vậy trên mặt không nhịn được mang theo ý cười, nhẹ nhàng đυ.ng Tô Đại Lang một cái nói: "Đại Lang, tam đệ và người nhà đều ra ngoài ở, ông và nhị đệ giúp đệ ấy chuyển đồ đi.”
Tô Đại Lang phục hồi tinh thần, biết chia như vậy là chiếm tiện nghi, cười đáp ứng: "Được."
Tô Nhị Lang cũng lên tiếng trả lời: "Nên làm”.
Tô Nhị Lang cũng không có bao nhiêu sầu não, ông ta cũng chiếm tiện nghi, lớn lên thành gia, tuy rằng không có phân gia. Nhưng nhà của mỗi người vẫn không giống nhau. Cả nhà tam đệ chính là liên lụy, Hoa ca nhi và Sùng ca nhi đầu óc có vấn đề, không chừng ngày nào đó sẽ gây đại họa, tam muội cùng tứ muội đều là nha đầu, lớn lên đều là người của nhà khác, ở nhà cũng là ăn cơm trắng. Con của ông phải đi học, đọc sách sao có thể không tốn tiền a, không có tam phòng liên lụy, như vậy đều là chuyện tốt. Lấy danh nghĩa huynh đệ, Tô Đại Lang và Tô Nhị Lang, rất tận tâm đem đồ Tô lão gia tử chia cho Tô Tam Lang dọn đến nhà cũ. Mà thời điểm không ai chú ý, Lý thị lại lặng lẽ đi ra hậu phòng.