Lãnh Nguyệt lắc đầu: “Việc này dì cũng không biết”.
“Có lẽ chỉ có con tiến vào tháp Trấn Giới, mới biết được bí mật trong đó”.
Nhưng dì có thể nói với con một bí mật, ở thời đại thượng cổ…”
“Đại Lục Chân Võ và Đại Lục Thượng Cổ là một”.
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Cái gì?”
Lãnh Nguyệt nhìn Diệp Bắc Minh: “Khi lần đầu tiên dì biết thông tin này, còn chấn kinh hơn cả con!”
“Hình như đã xảy ra vài chuyện khiến một phần của Đại Lục Chân Võ bị chia cắt”.
“Hóa thành Đại Lục Chân Võ và Đại Lục Thượng Cổ như ngày nay!”
“Tất cả đáp án mà con cần, sau khi tiến vào tháp Trấn Giới có lẽ có thể dễ dàng được biết!”
Diệp Bắc Minh suy ngẫm: “Tiến vào tháp Trấn Giới bằng cách nào?”
Lãnh Nguyệt đưa tay lấy ra một lệnh bài màu xanh.
Đưa cho Diệp Bắc Minh!
Chất liệu của vật này vô cùng đặc biệt, hiện ra màu xanh đen.
Là lệnh bài của tông chủ Thanh Huyền!
“Cầm vật này, mở trận pháp, thì có thể tiến vào tháp Trấn Giới!”
Lãnh Nguyệt nhìn Diệp Bắc Minh: “Minh Nhi, bây giờ cuối cùng dì đã hiểu”.
“Tại sao mẹ con cứ muốn con tiến vào tháp Phù Đồ rồi!”
“Bà ấy không phải muốn con tiến vào tháp Phù Đồ, mà là tháp Trấn Giới này!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh dao động: “Rốt cuộc trong tháp Trấn Giới có gì?”
‘Đại Lục Thượng Cổ và Đại Lục Chân Võ là một?’
Lãnh Nguyệt dẫn Diệp Bắc Minh đến trong đống đổ nát tháp Phù Đồ.
Chém ra một kiếm, khói bụi cuốn lên ngập trời.
Đợi khi khói bụi tiêu tan, đống đổ nát tháp Phù Đồ được bà ấy dọn ra một lối đi!
Đến khu vực trung tâm!
Lãnh Nguyệt tìm được một miếng gạch, tiện tay ấn xuống.
Ầm ầm ầm!
Sau một hồi tiếng vang, viên gạch dịch chuyển, lộ ra một lỗ khóa.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc.
Cầm lệnh bài tông chủ Thanh Huyền cắm vào!
Một luồng hào quang xanh bao bọc nó, sau đó biến mất.
…
Cùng lúc đó, ở đại điện nhà họ Giang.
Những người có cương vị cao của ba gia tộc nhà họ Lăng, nhà họ Ngạo, nhà họ Dạ đều tập trung ở đây.
Bầu không khí ở hiện trường vô cùng nặng nề.
Yên tĩnh đến đáng sợ!
Bỗng nhiên, một ông lão cất giọng kiêng sợ phá vỡ sự yên tĩnh: “Sao mọi người lại trầm mặc hết thế?”
“Đã lúc này rồi, phải nói ra suy nghĩ trong lòng mình chứ”.
“Thực lực của Diệp Bắc Minh mạnh đến mức khiến tất cả mọi người không ngờ được, nếu các ông không muốn đi theo vết xe đổ của gia tộc Đạm Đài, thì bây giờ phải đưa ra quyết định!”
Giang Thái Hư!
Bố của Giang Kiếm Trần!
Ông ta còn sống, khiến tất cả mọi người đều không ngờ.
Kể cả người của nhà họ Giang cũng không ngờ!
Có người quát nói: “Chúng ta không thể ngồi đợi chết!”
Một người phụ nữ đỏ mắt: “Cứ tiếp tục như vậy, Diệp Bắc Minh không gϊếŧ đến, bản thân chúng ta cũng bị mình dọa sợ chết!”
“Liều mạng với Diệp Bắc Minh, cá chết lưới rách!”
Gia chủ của nhà họ Ngạo, Ngạo Thiên Trì cắn răng, nắm chặt nắm đấm.
Gia chủ của nhà họ Lăng, Lăng Nho Phong cười lạnh lùng: “Ha ha, sao lại cá chết lưới rách chứ?”
“Kẻ này còn diệt cả gia tộc Đạm Đài, hắn không những thu phục long hồn, mà còn triệu hồi ra mười ngàn ma thú cấp thú vương!”
“Ngạo huynh, ông là đối thủ của mười ngàn ma thú cấp thú vương hả?”
“Ông!”
Ngạo Thiên Trì không thốt ra được một lời.
Tĩnh lặng như cái chết!
Một ông lão nhà họ Ngạo hỏi thăm dò một câu: “Gia chủ, hay là chúng ta… cầu hòa?”
Một tàn ảnh lóe lên.
Ngạo Thiên Trì xuất hiện trước mặt ông lão, đập mạnh một chưởng!
Phụt!
Cái đầu của ông lão lập tức nổ tung, sương máu nổi lên!
Ngạo Thiên Trì tức đến gầm thét: “Nhà họ Ngạo còn là gia tộc Thượng Cổ không?”
“Bao nhiêu năm như vậy rồi, xương của các người mềm hết rồi hả!”
“Một đám phế vật, nếu các người dám nói hai chữ cầu hòa, tôi chém đầu của các người tặng cho Diệp Bắc Minh!”
Suýt!
Mọi người hít hí lạnh.
Thật ác!
Trưởng lão của gia tộc mình, nói gϊếŧ là gϊếŧ!
“Ha ha!”
Một tiếng cười lạnh lùng vang lên.
Giọng lạnh như băng của Giang Thái Hư truyền vào trong tai mỗi một người: “Gϊếŧ người của mình cũng không giải quyết được vấn đề!”
Ngạo Thiên Trì đỏ con mắt: “Tiền bối Giang nói chúng tôi phải làm thế nào?”
Giang Thái Hư cau mày.
Khuôn mặt già nua đầy ý lạnh vô tận.
Lên tiếng nói từng câu từng chữ: “Thứ nhất, chúng ta tập trung tất cả lực lượng hàng đầu của nhà họ Giang, nhà họ Dạ, nhà họ Ngạo, nhà họ Lăng!”
“Xông đến Thanh Huyền Tông, nếu có thể gϊếŧ Diệp Bắc Minh là tốt nhất!”
“Cho dù không thể gϊếŧ chết hắn, cũng phải khiến Thanh Huyền Tông tổn thương nghiêm trọng!”
“Thứ hai…”
Ánh mắt của Giang Thái Hư hơi phức tạp: “Mọi người đều từng nghiên cứu Diệp Bắc Minh, kẻ này lòng dạ hiểm độc xưa nay hiếm thấy!”
“Nếu chúng ta thất bại, Diệp Bắc Minh chắc chắn sẽ không tha cho mấy gia tộc chúng ta!”
Để tránh họa diệt tộc, những người cương vị cao nòng cốt thực lực không đủ phải lập tức rời đi!”
“Nếu thắng, các người quay về cũng không muộn!”
“Đây là cách tốt nhất hiện nay rồi!”
Vừa dứt lời, cả hội trường xao động, mọi người đều hoang mang.
“Tiền bối Giang, chúng tôi có thể đi đâu?”