Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 826: Đây không phải kiếm Thí Thần

Bách Lý Phong Hoa nhíu mày lại: "Mặc kệ là lai lịch gì, chắc chắn thanh kiếm này đến đây vì chúng ta!"

Vương Kiếm Sinh nuốt một ngụm nước bọt: "Thanh kiếm này lại có thể chủ động bay đến nơi này, chỉ sợ là một thanh thần kiếm, còn là thần khí đứng đầu!"

Ở phía sau đám người.

La Vãn Vãn kinh ngạc: "Chị Nhan, đây là binh khí của Kiếm Thần nhà họ Giang đi?"

"Hình như là nhằm vào Thanh Huyền Tông!"

"Chúng ta có cần nhắc nhở Diệp Bắc Minh một chút không?"

Nhan Như Ngọc suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng lắc đầu: "Cứ xem trước rồi tính".

"Nếu cậu ta không ngăn cản được, chúng ta sẽ ra tay sau!"

La Vãn Vãn cười: "Cũng đúng, như vậy mới có thể khiến anh ta chịu gia nhập Tinh Cung!"

Ở bên ngoài Thanh Huyền Tông, đám người của các gia tộc lớn đều chạy tới, đứng xa xa nhìn kiếm Thí Thần trên bầu trời Thanh Huyền Tông.

"Kiếm Thí Thần sẽ tiêu diệt Thanh Huyền Tông sao?"

"Điều này còn cần phải hỏi nữa sao?"

"Kiếm Thí Thần xuất hiện, có khi toàn bộ Thanh Huyền Tông sẽ phải biến mất!"

Mấy lão già nghị luận.

...

Giờ phút này, Diệp Bắc Minh cũng cảm nhận được sát ý trước nay chưa có.

Anh ngẩng đầu nhìn kiếm Thí Thần trên không trung, kiếm Đoạn Long lại chủ động xuất hiện ở trong lòng bàn tay anh!

Giờ phút này.

Diệp Bắc Minh cảm nhận được một ý chí chiến đấu rất mạnh truyền đến từ trong kiếm Đoạn Long!

Anh nghiêm giọng hỏi: "Ông cũng cảm nhận được nguy hiểm sao?"

Giọng nói của long hồn truyền đến: "Nguy hiểm cái khỉ gì!"

Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Cái gì?"

Long hồn kích động trả lời: "Đây là thần khí đứng đầu, là thứ cực kỳ bổ dưỡng với tôi!"

"Chỉ cần tôi nuốt nó là sẽ có thể khôi phục được một phần trăm lực lượng!"

"Tôi đang kích động, không phải là vì cảm nhận được nguy hiểm!"

Diệp Bắc Minh ngây người.

Giọng nói của long hồn tiếp tục truyền đến: "Chủ nhân, giao cho tôi đi!"

"Tôi muốn ăn nó!"

Đương nhiên Diệp Bắc Minh không chút do dự gật đầu: "Được, giao cho ông đấy!"

Gào!

Tiếng rồng gầm vang vọng trời đất.

Kiếm Đoạn Long bay ra khỏi tay anh, lao về hướng kiếm Thí Thần!

Bên ngoài Thanh Huyền Tông, đám người của các gia tộc Thượng Cổ đều vô cùng kinh ngạc.

"Mau nhìn kìa!"

Kiếm Đoạn Long trực tiếp chém ra, một tiếng “keng” giòn vang truyền đến.

Một màn khiến người ta rung động xuất hiện!

Hai thanh kiếm vừa va chạm, kiếm Thí Thần lại trực tiếp bị phá huỷ, biến thành vô số mảnh vỡ!

"Đậu má!"

"Sao có thể!"

"Đậu má! Không phải lão phu đang nằm mơ chứ? Kiếm Thí Thần nát rồi!"

"Giả! Nhất định là giả! Đây không phải kiếm Thí Thần!"

Mấy lão già của gia tộc Thượng Cổ sợ tới mức trái tim như muốn nứt ra, sâu trong đôi mắt xuất hiện vẻ rung động.

Một đạo kim mang theo kiếm Thí Thần bay ra, muốn đào tẩu.

Kiếm Đoạn Long trực tiếp đem nuốt hết!

Ánh sáng màu vàng toả ra từ kiếm Thí Thần biến mất, kiếm Đoạn Long bay trở về trong tay Diệp Bắc Minh.

Toàn bộ quá trình đều cực kỳ rõ ràng lưu loát.

Đám đệ tử của Thanh Huyền Tông còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra nữa!

"Hả? Chỉ vậy thôi ư?"

"Gì thế!"

"Chẳng có cái gì hết!"

"Giải tán giải tán!"

"Hình như sắp mưa rồi, về nhà thu quần áo đi!"

Rất nhiều đệ tử của Thanh Huyền Tông đều lắc đầu, cảm thấy không có ý nghĩa gì cả, tất cả đều tản đi.

Chỉ có mấy nhân vật cấp cao như Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Thạch Thiếu Giang, Bách Lý Phong Hoa, Vương Kiếm Sinh đều kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh.

La Vãn Vãn há to cái miệng nhỏ nhắn ra: "Hả? Chuyện này..."

"Chị Nhan, anh ta làm như thế nào vậy?"

Đôi mắt đẹp của Nhan Như Ngọc rung động: "Đúng là thú vị, xem ra trên người cậu ta có rất nhiều bí mật không muốn người khác biết!"

...

Vào giây phút kiếm Thí Thần bị phá huỷ, trong tổ miếu nhà họ Giang.

"Phụt!"

Giang Kiếm Trần đột nhiên phun ra một ngụm máu, khuôn mặt già nua lập tức trắng bệch!

Trong đôi mắt già nua tràn ngập rung động, ông ta nổi giận gầm lên một tiếng: "Sao có thể!"

Đám người nhà họ Giang vô cùng sợ hãi: "Ngài làm sao vậy?"

Giang Kiếm Trần thất hồn lạc phách: "Kiếm Thí Thần... bị đánh bại rồi..."

"Cái gì?"

Đám người nhà họ Giang cực kỳ khϊếp sợ, đồng tử co rút lại.

Giang Biệt Vân lại không dám tin kêu to: "Lão tổ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"

"Sao kiếm Thí Thần có thể bị đánh bại được!"

Ông ta giống như nổi điên, con ngươi đỏ bừng: "Đây là bảo vật trấn tộc của nhà họ Giang chúng ta đấy!"

"Nó truyền thừa từ Đại Lục Thượng Cổ, cho dù có bị đánh bại, nhưng sao có thể nhanh như vậy được?"

"Nó vừa mới rời khỏi nhà họ Giang thôi mà!"

Không chỉ là Giang Biệt Vân.

Những người khác của hà họ Giang cũng hoàn toàn không thể chấp nhận được!

...

Đại Lục Thượng Cổ.

Nếu có người của Đại Lục Chân Võ ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện ra.

Đại Lục Thượng Cổ không phải là một thể, mà là chia ra thành hơn mười đại lục.

Bọn chúng tách thành từng mảnh nhỏ, lơ lửng ở trong hư không.

Phía dưới đúng là Đại Lục Chân Võ.

Giờ phút này, trong một đại lục xa xôi nào đó của Đại Lục Thượng Cổ.

Núi non kéo dài trập trùng, mỗi một dãy núi đều cao đến trăm ngàn mét.

Đâm thẳng lên tận trời!

Gào!

Một tiếng rồng gầm vang lên.

Ngay sau đó.

Mấy trăm tiếng rồng gầm đáp lại.

Gào! Gào! Gào!

Cả sơn cốc đều tràn ngập tiếng rồng gầm.

"Khí tức của Long tộc, ở Đại Lục Chân Võ có khí tức của Long tộc!"

"Long châu, long châu bị mất... đã xuất hiện!"

"Đi!"

Trên trăm con rồng đen bay lên trời, vô cùng rầm rộ kinh người!

...