Một cơn choáng váng ập tới.
Trong đầu anh văng vẳng giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Nhóc con, cậu tỉnh rồi”.
Diệp Bắc Minh mở mắt hỏi: “Thanh Huyền Tông?”
Anh đang nằm trên giường Nguyệt phong.
“Bắc Minh!”
Hạ Nhược Tuyết bước tới nói: “Anh hôn mê cả ngày dài rồi!”
Diệp Bắc Minh bật dậy: “Tình hình mọi người thế nào rồi, có ổn không?”
“Trong khoảng thời gian anh hôn mê, Thanh Huyền Tông không xảy ra việc gì chứ?”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu đáp: “Tất cả mọi người đều rất ổn, em đã nghe về chuyện Trụy Long cốc rồi”.
“Bây giờ chẳng ma nào dám trêu chọc Thanh Huyền Tông chúng ta hết, đến cả nhà họ Chu thuộc gia tộc Thượng Cổ cũng phái người đến đây xin hòa giải”.
“Còn có minh chủ của Võ Đạo Minh và những gia tộc như nhà họ Đỗ cũng tự mình đến đây thăm hỏi”.
“Bởi vì anh còn đang hôn mê nên em đã nhờ bọn dì Nguyệt tiếp đón bọn họ rồi”.
Diệp Bắc Minh đăm chiêu: “Nhược Tuyết, em đã tiến vào cảnh giới Võ Thánh rồi ư?”
Hạ Nhược Tuyết mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, dù gì cũng nhờ vào máu rồng của anh”.
“Em mới tu luyện được mấy ngày mà cảnh giới đã tiến bộ rõ rệt một bước lên trời, em cũng không biết sao lại tới Võ Thánh rồi”.
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật, nói: “Tính ở đâu ra thế, em tập võ còn chưa tới một năm nhỉ?”
“Nếu bị mấy kẻ ở thế giới bên ngoài biết, bọn họ sẽ ghen tị lắm đấy”.
Mới một năm!
Mà đã thành Võ Thánh!
Đúng là không hổ danh thể Kiếm Tâm, thật đáng sợ!
Hạ Nhược Tuyết tiến lên, rúc vào l*иg ngực Diệp Bắc Minh: “Em không có hứng thú gì với giới tu võ, nếu so sánh nó với sự an toàn của anh thì em càng mong rằng anh sẽ không bao giờ gặp chuyện không may!”
“Bắc Minh, anh biết không?”
Hạ Nhược Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng: “Khi em biết gia tộc Thượng Cổ đều đến Trụy Long cốc, lòng em lo mất ăn mất ngủ”.
“Vì sự an toàn của em, các sư tỷ đều bảo em ở lại bảo vệ Thanh Huyền Tông!”
“Mãi đến khi tin tức truyền tới, tảng đá nặng trĩu trong lòng em mới buông xuống”.
Diệp Bắc Minh ôm chặt Hạ Nhược Tuyết: “Để em lo lắng rồi”.
Hai người ôm ấp nhau, không khí trong phòng dần mờ ám hơn.
Ngay khi cả hai đang chuẩn bị đi tới bước tiếp theo.
Rầm...!
Một tiếng nổ truyền tới, cả Thanh Huyền Tông chấn động.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm xuống: “Còn dám tới đây à?”
...
Ở trước sơn môn Thanh Huyền Tông tấp nập người qua kẻ lại.
Tất cả đều là các tông môn, gia tộc đến đây để xu nịnh Thanh Huyền Tông.
Tiếc rằng bây giờ Thanh Huyền Tông đã khác xưa rồi, không còn là nơi bọn họ muốn đến là đến.
Bỗng nhiên.
Một nam một nữ từ trên trời đáp xuống.
Người đàn ông mang dáng vẻ lạnh lùng, người mặc chiến giáp.
Còn cô gái vô cùng diễm lệ, ở khóe miệng có một cái nốt ruồi.
Hai người không thèm coi ai ra gì nghênh ngang đi vào Thanh Huyền Tông.
“Đứng lại, Thanh Huyền Tông...”
Một đệ tử Thanh Huyền Tông bước lên, câu nói còn chưa dứt thì đã bị cắt ngang.
Người đàn ông kia vừa giậm chân thì mười mấy vị đệ tử của Thanh Huyền Tông ngay trước mắt đã nát vụn.
“Có chuyện gì thế?”
Mọi người ở đây khϊếp hãi, hoảng sợ nhìn qua.
Cô gái có nốt ruồi nơi khóe miệng lạnh giọng nói: “Trong vòng mười lăm phút, bảo kẻ đứng đầu Thanh Huyền Tông, Diệp Bắc Minh, ra gặp bọn tôi ngay!”
“Từ giờ trở đi, trễ quá mười giây thì gϊếŧ một nghìn người!”
“Mãi đến khi Diệp Bắc Minh xuất hiện mới dừng!”
Dứt lời, trong lòng bàn tay người phụ nữ đó xuất hiện một thanh kiếm dài màu xanh lam.
Cô ả tung kiếm quét ngang không gian.
Phụt! Phụt! Phụt!
Nháy mắt, hơn một nghìn cái đầu người lăn lóc.
“Á... bố ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Ông nội!”
“Con ơi...”
“Tông chủ... không!”
Một tràng tiếng kêu la thảm thiết vang lên, có người đỏ bừng mắt căm tức nhìn người phụ nữ vừa xuất chiêu kia: “Bọn tôi không phải là người của Thanh Huyền Tông, sao cô lại lạm sát người vô tội thế?”
“Bọn ta không hề biết cô là ai, cũng không thù không oán!”
“Cô là ai chứ?”
“Nhà họ Giang! Trên người cô ta có dấu hiệu của nhà họ Giang!”
“Cho dù có là người của nhà họ Giang thì cũng không thể vô cớ gϊếŧ người như thế được!”
Tất cả mọi người đều có cùng suy nghĩ.
Người phụ nữ có nốt ruồi nơi khóe miệng ấy chỉ thản nhiên nói hai từ: “Ồn ào!”
Xong cô ta đưa tay lên tung ra một kiếm nữa, mấy người vừa lên tiếng kia chốc lát đã biến thành máu bay đầy trời.
Tất cả câm như hến.
Người phụ nữ có nốt ruồi khóe miệng kia cười nói: “Vừa rồi kêu to lắm mà, sao giờ không nói nữa đi?”
Ngay sau đó.
“Ui da, mười giây hết rồi!”
“Để tao xem giờ nên gϊếŧ ai đây?”
Người phụ nữ có nốt ruồi khóe miệng cười khinh khỉnh, liếc mắt nhìn thoáng qua mọi người xung quanh
Xoạt xoạt xoạt!
Những kẻ bị cô ta liếc mắt nhìn qua đều hoảng sợ lùi ra sau.
Rầm rầm rầm!
Tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Thạch Thiếu Giang, Bách Lý Phong Hoa và Vương Kiếm Sinh vội vàng chạy tới.
Ngoài bọn họ ra còn có Đỗ Vũ Hằng và Đỗ Băng Nhược.
Và cả đám người Tôn Kiếm Khung của Võ Đạo Minh.
Ngay khi Chu Cửu U thấy hai người kia thì biến sắc: “Giang Sát, Giang La!”
“Sao hai người lại đến đây?”
Giang La giở chứng nói: “Ai da, là lão quái vật của nhà họ Chu kìa”.
“Từ khi nào gia tộc Thượng Cổ lại làm bạn với loại tông môn hạng ba như Thanh Huyền Tông này thế?”
“Nhà họ Chu các ngươi không sợ mất mặt à?”
Ánh mắt Chu Cửu U u ám: “Giang La, tôi cảnh cáo cô một câu, đừng nhục mạ nhà họ Chu!”
Giang Sát bước ra, một luồng khí tức bạo ngược ập tới: “Hôm nay tôi cứ muốn nhục mạ nhà họ Chu đấy, ông làm gì được chứ?”
Chu Cửu U hoảng sợ lùi ra sau: “Cậu...”