Tất cả mọi người không ai nói gì.
Lãnh Nguyệt nhìn xung quanh: "Ai cũng đều nghĩ như vậy sao?"
Mấy người Mã trưởng lão, Vương trưởng lão, thiếu phụ trung niên, Ô Đạo Hành, Ô Đạo Sinh đều lạnh mặt.
Thế giới của người trưởng thành, không nói gì chính là đáp án.
Sát Chủ xoay người rời đi: "Tôi không thể để các người giao Bắc Minh ra ngoài!"
Lãnh Nguyệt cũng quay đầu bỏ đi: "Nếu đã vậy, tôi không còn gì để nói nữa!"
Ô Đạo Sinh hừ lạnh: "Các bà muốn đi? E là chậm rồi!"
Một giây sau.
Đám người Mã trưởng lão, Vương trưởng lão, thiếu phụ trung niên, Ô Đạo Hành đồng thời ra tay.
Uy áp ngập trời nghiền áp xuống, trong đại điện lập tức biến thành một đống hỗn độn!
Chốc lát sau, kết thúc chiến đấu.
Mã trưởng lão vung tay lên: "Tước đoạt thân phận Thái Thượng trưởng lão của hai người này, áp xuống tử lao!"
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ mang theo đầy người máu me bị dẫn đi!
Thiếu phụ trung niên không ngừng cười, bà ta sớm đã xem hai người kia khó chịu.
Có điều, bà ta vẫn có vài phần lo âu: "Người phụ nữ nhà họ Chu kia hình như có quan hệ không tệ với Diệp Bắc Minh, ngộ nhỡ cô ta trách tội xuống..."
Ô Đạo Sinh hừ lạnh xoay người: "Sợ cái rắm chó, người phụ nữ nhà họ Chu kia đã đi rồi".
"Đến lúc cô ta biết được chuyện này, Diệp Bắc Minh đã chết rồi!"
"Hơn nữa là do lão quỷ Hắc Sơn ra tay, chẳng lẽ cô ta sẽ thật sự vì một tên Diệp Bắc Minh mà đối đầu với Thần Kiếm Môn sao?"
Mọi người sôi nổi gật đầu.
Quả thực như thế!
Người sống mới có giá trị!
Một khi Diệp Bắc Minh chết rồi, Chu Hoàng cũng sẽ không vì một người chết mà gây khó dễ cho Thanh Huyền Tông!
"Từ nơi này đến Thần Kiếm Môn, vừa đi vừa về cần tối thiểu bảy ngày!"
Vương trưởng lão nhíu mày: "Nếu như Diệp Bắc Minh muốn rời khỏi Thanh Huyền Tông thì sao? Chúng ta cũng không ngăn cản được anh ta!"
Ô Đạo Sinh nhếch miệng cười: "Vậy thì tìm một lý do, để trong vòng bảy ngày tới anh ta không có cách rời khỏi Thanh Huyền Tông là được, không phải sao?"
"Nói như thế nào?"
Mấy người nhìn về phía Ô Đạo Sinh.
Ô Đạo Sinh thần bí mỉm cười: "Diệp Bắc Minh là con trai của Diệp Thanh Lam, anh ta đến Thanh Huyền Tông chẳng phải vì mẹ anh ta sao?"
"Chúng ta chỉ cần nói cho thằng chó kia, Diệp Thanh Lam đã từng tiến vào tháp Phù Đồ!"
"Không lẽ tên này sẽ không tiến vào tháp Phù Đồ sao?"
"Mọi người đều biết, sau khi tiến vào tháp Phù Đồ có thời gian bảy ngày tồn tại. Hết bảy ngày, thằng này mới ra ngoài, phỏng chừng lúc ấy lão quỷ Hắc Sơn cũng đã đến!"
Sắc mặt của mọi người đều không hẹn mà cùng lập lòe.
Bỗng nhiên.
Thiếu phụ trung niên nhíu mày: "Nếu như thằng này xông qua tháp Phù Đồ thì sao?"
Trái tim mọi người khẽ run rẩy.
Nếu thật sự như thế thì quả là đáng sợ!
Ô Đạo Sinh cười lạnh lắc đầu: "Chỉ có bảy ngày, tuyệt đối không có khả năng!"
"Thằng này còn có khí vận như thế?"
"Đây chính là bảo tháp để lại từ thời Thượng Cổ, Thanh Huyền Tông suýt chút nữa nhờ tháp Phù Đồ mà trở thành thế lực có thể sánh bằng gia tộc Thượng Cổ!"
"Đáng tiếc, hầy..."
Thở dài một tiếng!
...
Sắc mặt ai nấy cũng trở nên chán nản!
Con ngươi Mã trưởng lão ngưng lại: "Nếu đã vậy, để Diệp Bắc Minh đi tháp Phù Đồ!"
"Tôi sẽ tự mình đi nói chuyện này cho Diệp Bắc Minh!"
Mã trưởng lão nhìn về phía Ô Đạo Sinh: "Ô trưởng lão, làm phiền ông đi Thần Kiếm Môn một chuyến!"
Ô Đạo Sinh suýt chút nữa nhảy dựng lên mắng chửi người!
Đù má!
Để ông đây đi Thần Kiếm Môn thông báo cho lão quỷ Hắc Sơn?
Ngộ nhỡ lão già kia quá phẫn nộ mà gϊếŧ chết ông ta thì sao?
"Tôi không..."
Ô Đạo Sinh đang muốn từ chối, Ô Đạo Hành liền lắc đầu với ông ta.
Ô Đạo Sinh thấy thế, đành phải cắn răng đồng ý: "Thằng chó kia, mày chờ đấy, bảy ngày sau chính là ngày chết của mày!"
...
Trong đại điện trên Nguyệt Phong.
"Tháp Phù Đồ?"
Nhìn Mã trưởng lão đột nhiên đến thăm trước mắt, Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Mã trưởng lão nở nụ cười: "Diệp Bắc Minh, từ thời Thượng Cổ, tháp Phù Đồ đã ở Thanh Huyền Tông rồi".
"Nếu không phải bởi vì tháp Phù Đồ bị phong ấn, địa vị của Thanh Huyền Tông chúng ta còn ghê gớm hơn Thần Kiếm Môn, có thể sánh vai với gia tộc Thượng Cổ".
"Vào thời Thượng Cổ, đệ tử chỉ cần tiến vào tháp Phù Đồ sẽ có thể nhận được đủ loại truyền thừa!"
"Hầy!"
Mã trưởng lão thở dài: "Chỉ tiếc, không biết vì nguyên nhân gì mà tháp Phù Đồ lại xảy ra vấn đề!"
"Hiện tại tháp Phù Đồ có vài phần nguy hiểm, nhưng chỗ tốt vẫn giống như thời Thượng Cổ!"
"Dựa theo quy củ, đệ tử nội môn xếp hạng trước 100 trên bảng xếp hạng Thanh Huyền mới có tư cách tiến vào tháp Phù Đồ!"
"Chúng tôi không hề nghi ngờ thực lực của cậu, nếu như cậu có thể bước vào bên trong tháp Phù Đồ và lấy được truyền thừa, chắc chắn sẽ có lợi ích to lớn cho con đường võ đạo của cậu!"
Diệp Bắc Minh cười hỏi lại: "Mã trưởng lão quan tâm tôi như vậy, rốt cuộc là vì điều gì?"
Mã trưởng lão sững sờ.
Diệp Bắc Minh cứ thế nhìn chằm chằm ông ta.
Ánh mắt không hề trốn tránh.
Mã trưởng lão hơi chột dạ, đôi mắt không nhịn được mà quơ quơ: "Tên này xảy ra chuyện gì vậy? Sao cứ cảm thấy có vài phần nhìn thấu suy nghĩ trong lòng lão phu thế?"
"Quên đi, nhất định là mình nghĩ nhiều rồi".
Mã trưởng lão âm thầm lắc đầu, mỉm cười: "Cậu là hạt giống tốt, chắc chắn có thể đi cao và xa hơn!"
"Chỉ cần sau này cậu quật khởi, đừng quên Thanh Huyền Tông là được!"
"Ồ".