Mặc dù bàn tay bà ta không nổ tung, nhưng lại vỡ ra một lỗ hổng kinh khủng!
Máu me đầm đìa, để lộ xương trắng sâu trong máu thịt!
Cả người bà ta cũng bị một quyền của Diệp Bắc Minh đánh bay ra ngoài, quay cuồng một hồi trên không trung mới rơi xuống mặt đất!
"Sư phụ!"
Mấy nữ đệ tử Thần Kiếm Môn khϊếp sợ tiến lên.
"Cút đi!"
Diệt Tuyệt Thượng Nhân giẫm chân xuống một cái, một luồng khí đẩy lui mấy cô gái ra ngoài!
Nếu như Diệt Tuyệt Thượng Nhân không phải cảnh giới Thánh Chủ hậu kỳ, một quyền này, có lẽ bà ta... sẽ chết!
Nghĩ tới đây, Diệt Tuyệt Thượng Nhân vừa mới đứng vững không nhịn được run rẩy một chút, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Tên nhóc này… rốt cuộc là yêu quái gì?”
"A! A! A..."
Hơn triệu đệ tử Thanh Huyền Tông đều đỏ mặt lên, kích động hít khí lạnh!
"Chị, bắt đầu từ Côn Luân Hư anh ấy chưa từng thua bao giờ!"
Tiêu Nhã Phi kích động dậm chân: "Chị có thể vĩnh viễn tin tưởng anh Diệp!"
Tiêu Dung Phi cứng ngắc tại chỗ, đôi mắt đẹp không ngừng co vào.
Trong lòng cô ta rung động như xảy ra động đất!
Ba chữ Diệp Bắc Minh này cả đời cũng không thể xoá sạch được trong lòng cô ta!
Hạ Nhược Tuyết há to cái miệng nhỏ ra: "Bắc Minh..."
Cho dù Tô Thanh Ca đã biết thân phận của Diệp Bắc Minh, biết anh từng gϊếŧ cảnh giới Thánh Chủ sơ kỳ.
Cũng hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Bắc Minh lại có thể chống lại được cảnh giới Thánh Chủ hậu kỳ?
"Không hổ là tiểu sư đệ!"
"Quá mạnh!"
Mấy người Khương Tử Cơ, Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Liễu Như Khanh, Lục Tuyết Kỳ đều nở nụ cười.
Mặc dù các cô cũng rất rung động, nhưng vui mừng nhiều hơn!
"Chuyện này... Diệp Bắc Minh... cậu ta..."
"Tên nhóc này mới nhập tông mấy ngày? Chúng ta còn chưa kịp chú ý mà cậu ta đã có biểu hiện như vậy rồi?"
"Ông trời ơi, nếu bồi dưỡng cậu ta thật tốt, chẳng phải về sau cậu ta sẽ có thể đưa Thanh Huyền Tông đi đến một đỉnh cao khác sao?"
Mấy thái thượng trưởng lão đều rất kích động!
Ánh mắt của Ô Đạo Hành và Ô Đạo Sinh điên cuồng co vào, ngưng tụ thành sát ý lạnh như băng.
Kẻ này tuyệt đối không thể giữ lại!
"Ha ha ha ha!"
Một tiếng cười điên cuồng khàn khàn vang lên, Diệt Tuyệt Thượng Nhân lấy ra một chút thuốc bột vẩy vào vết thương trên tay.
Bà ta vừa quấn băng vải vừa lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Nhóc con, vở kịch này nên kết thúc rồi!"
"Cậu có thể buộc lão thân dùng vũ khí, đã đủ để kiêu ngạo rồi!"
Diệt Tuyệt chạm vào nhẫn trữ vật!
Keng!
Một tiếng kiếm vang lên!
Một thanh bảo kiếm cực kỳ hoa lệ xuất hiện trong tay bà ta: "Kiếm này tên là kiếm Phượng Minh, cả đời nó đã từng gϊếŧ 13 người cảnh giới Thánh Chủ!"
"107 người cảnh giới Thánh Vương, võ giả cảnh giới còn lại càng nhiều không kể xiết!"
"Diệp Bắc Minh, cậu có thể chết ở dưới kiếm Phượng Minh là vinh hạnh của cậu!"
Vừa dứt lời, Diệt Tuyệt sư thái cầm kiếm Phượng Minh trong tay, đánh tới!
Keng!
Một kiếm, phượng gáy cửu thiên!
Diệp Bắc Minh cảm nhận được một sự uy hϊếp, kiếm Phượng Minh đã tới trước mặt anh, chém về phía cổ họng của anh!
Diệp Bắc Minh nhíu mày lại.
Đưa tay nắm lấy trong hư không!
"Đoạn Long, ra!"
Anh quát to một tiếng!
Trong lòng bàn tay anh xuất hiện một thanh bảo kiếm màu đen, toàn thân được một phù điêu hình rồng sinh động như thật vờn quanh!
Một kiếm chém ra, va chạm với kiếm Phượng Minh!
“Keng” một tiếng vang giòn, cảnh tượng khó tin xuất hiện.
Kiếm Phượng Minh trực tiếp nổ tung giống như vũ khí rác rưởi, hóa thành vô số mảnh vỡ bay ra ngoài!
Một luồng khí mênh mông nổ tung, Diệt Tuyệt Thượng Nhân lại bị đánh bay ra ngoài một lần nữa.
"Làm sao có thể!"
Diệt Tuyệt Thượng Nhân phát ra tiếng gào thét, ánh mắt khϊếp sợ co vào!
Bà ta nhìn chằm chằm vào kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh, không dám tin kêu to: "Kiếm Long Đồ!"
"Trong tay cậu chính là kiếm Long Đồ?"
Một giây sau.
Kinh ngạc biến thành kích động, tham lam!
"Kiếm Long Đồ!"
"Kiếm Long Đồ ở trong tay Diệp Bắc Minh?"
Mấy thái thượng trưởng lão của Thanh Huyền Tông đều ngây người!
"Kiếm Long Đồ ở trong tay cậu ta?", Ô Đạo Hành và Ô Đạo Sinh cũng giật nảy cả mình, trên khuôn mặt già nua tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Lãnh Nguyệt thầm kêu không tốt: "Nguy rồi..."
Sát Chủ cũng sửng sốt, không thể tin nhìn kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh!
"Cái gì là kiếm Long Đồ?"
"Cậu nhập môn trễ, còn không biết kiếm Long Đồ đã từng là bảo bối trấn tông của Thanh Huyền Tông!"
Hơn triệu đệ tử nghị luận.
Mấy thái thượng trưởng lão của Thanh Huyền Tông không thể dời mắt được, nhìn chằm chằm vào kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh: "Hả? Không thích hợp!"
"Kiếm Long Đồ là kiếm gãy, chỉ có một đoạn, tại sao thanh kiếm Long Đồ này lại là hoàn chỉnh?"
"Chờ một chút! Chẳng lẽ... tên nhóc này đã sửa lại kiếm Long Đồ?"
Mấy thái thượng trưởng lão khϊếp sợ nhìn qua.
Khuôn mặt già nua của Diệt Tuyệt Thượng Nhân đỏ bừng, khàn khàn cười to: "Khặc khặc khặc, đây quả thật là ông trời chú định!"
"Diệt Tuyệt tôi sống ba ngàn bảy trăm năm, vẫn luôn mắc kẹt ở cảnh giới Thánh Chủ hậu kỳ, kiếm này nhất định có thể giúp tôi đột phá cảnh giới Thánh Chủ!"
"Diệp Bắc Minh, cậu đúng là linh vật của lão thân!"
"Cậu yên tâm đi, lão thân gϊếŧ cậu lấy được kiếm Long Đồ, nhất định sẽ an táng cậu cực kỳ long trọng!"
Trong nháy mắt, bà ta đã ra tay!
Lực lượng của cảnh giới Thánh Chủ bộc phát toàn bộ, đã không còn giữ lại bất kỳ cái gì nữa!