Sau khi rời khỏi thành Thanh Huyền, Diệp Bắc Minh trở về Thanh Huyền Tông.
Vừa về đến nơi ở, thì thấy mấy vị sư tỷ vây đến.
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh quay về, Vương Như Yên tiến lên: “Lục sư tỷ để lại một bức thư rồi tự rời đi rồi”.
Diệp Bắc Minh ngẩn người, liền hiểu ra: “Tỷ ấy đi tìm hai người của gia tộc Đạm Đài phải không?”
“Ừm”.
Vương Như Yên khẽ gật đầu.
Liễu Như Khanh đi đến, đưa bức thư trong tay cho Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, đệ tự xem đi”.
Diệp Bắc Minh mở thư ra đọc một lượt.
“Ầy”.
Thở nhẹ một tiếng: “Đây là lựa chọn của bản thân Tiểu Yêu tỷ tỷ, cũng là chuyện thường tình”.
“Nếu đệ biết tung tích của bố mẹ, có lẽ cũng sẽ lựa chọn giống tỷ ấy”.
…
Hai canh giờ sau, một tin kinh thiên động địa truyền khắp Thanh Huyền Tông.
Hai thái thượng trưởng lão Ô Đạo Nguyên, Hình Sư và cả hơn một trăm cao thủ hàng đầu nhà họ Ô.
Tất cả đều ngã xuống trong một trang viên ở ngoại thành Thanh Huyền!
Hiện trường vô cùng tanh máu.
Toàn bộ hơn một trăm cao thủ hàng đầu nhà họ Ô đều hóa thành sương máu!
Ô Đạo Nguyên và Hình Sư bị chém đầu, chết không nhắm mắt!
Hai vị lão tổ nhà họ Ô đích thân đến hiện trường, tức giận gầm thét, không tiếc mọi lực lượng truy nã hung thủ!
Thông tin được phát ra, cả Thanh Huyền Tông đều sôi sục!
“Vãi, hai thái thượng trưởng lão Ô Đạo Nguyên và Hình Sư đều là cảnh giới Thánh Chủ đấy, vậy là đều ngã xuống?”
“Còn có hơn một trăm Thánh Cảnh, mấy chục cao thủ cảnh giới Thánh Vương, sợ rằng lần này nhà họ Ô tổn thương nguyên khí trầm trọng rồi!”
“Trời ơi, rốt cuộc là kẻ nào làm?”
“Nghe nói hình như là kẻ cầm liềm đó, có người nhìn thấy một người đeo mặt nạ màu đen, khoác áo choàng đen ra vào trang viên đó!”
“Kẻ cầm liềm?”
Đồng tử của rất nhiều đệ tử co lại.
“Thủ đoạn của kẻ cầm liềm này rất hung tàn, hơn một trăm cao thủ hàng đầu đều bị đánh thành sương máu!”
“Ngoài việc này, còn có một chuyện!”
“Ồ? Chuyện gì?”
“Tô Thanh Ca của nhà họ Tô có thể tập võ rồi, đã gia nhập Thanh Huyền Tông…”
“Tô Thanh Ca? Là cô gái được gọi là bình hoa lớn nhất của nhà họ Tô đó phải không?”
Nghe mọi người bàn tán.
Ánh mắt của Tiêu Dung Phi trong đám đông lóe lên: ‘Sao có vẻ giống với thủ đoạn của anh Diệp? Nhưng chắc không phải anh ta đâu’.
‘Anh ta mới là cảnh giới võ thần, làm sao có thể gϊếŧ chết Thánh Chủ!’
‘Nếu thực sự là anh ta, thì cũng thật đáng sợ quá’.
Cùng lúc đó, Lãnh Nguyệt được biết tin Ô Đạo Nguyên và Hình Sư đã chết.
Bà ta nghĩ đến lời nói của Diệp Bắc Minh, tiêu diệt nhà họ Ô!
“Chắc không phải là Minh Nhi làm thật chứ?”
Trong đầu Lãnh Nguyệt hiện lên một ý nghĩ đáng sợ.
Đồng tử co lại: “Làm sao có thể chứ? Thực lực của Minh Nhi có thể gϊếŧ Thánh Vương sơ kỳ, đã khiến người ta bất ngờ rồi!”
“Cậu ta còn có thể gϊếŧ Thánh Chủ? Thực lực của Ô Đạo Nguyên kém hơn mình một chút, lại thêm Hình Sư, tuyệt đối mạnh hơn mình”.
“Nếu Minh Nhi có thể gϊếŧ chết hai người cùng lúc, chẳng phải ngay cả mình cũng không phải là đối thủ của cậu ta?”
Lãnh Nguyệt sượt một cái đứng bật dậy.
Đi đi lại lại trong đại điện!
Cuối cùng.
Bà ta hít sâu một hơi: “Không được, mình phải đi hỏi Minh Nhi!”
…
Trong không gian tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Khu vực thời gian tầng thứ mười!
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, điên cuồng chém gϊếŧ với hình nộm!
Sau khi anh bị hình nộm chém gϊếŧ mấy trăm lần liên tiếp, cuối cùng gϊếŧ hình nộm bằng một đòn.
“Vù!”
Diệp Bắc Minh mệt đến hư yếu, thở hổn hển.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cảm thấy thế nào?”
Diệp Bắc Minh ngồi dưới đất: “Vô cùng sảng khoái!”
“Lần chiến đấu này kết thúc, cậu có gì tâm đắc?”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Tôi phát hiện đẳng cấp của võ giả không phải là vấn đề, chỉ cần có đủ sức mạnh, tốc độ, hoàn toàn có thể gϊếŧ kẻ địch hơn mấy cảnh giới lớn!”
“Đúng thế”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định trả lời: “Đẳng cấp của võ giả chỉ phân theo sức mạnh thôi, nếu cậu có đủ sức mạnh, cho dù cậu chỉ là một võ giả bình thường thì đã làm sao?”
“Cậu mới là cảnh giới võ thần, tại sao có thể gϊếŧ Thánh Vương đỉnh phong, thậm chí là Thánh Chủ?”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc: “Bởi vì ông cho tôi sức mạnh”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhả ra một chữ: “Sai!”
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục lên tiếng: “Không phải tôi cho cậu sức mạnh, mà là sức mạnh của bản thân cậu”.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát, hiểu ra: “Đúng, là sức mạnh của bản thân tôi”.
“Chỉ là dưới sự hỗ trợ của ông, tôi bùng phát tất cả sức mạnh ra một lần!”
“Cho nên, sau mỗi lần tôi chiến đấu vượt cấp, sức mạnh cả người đều bị rút sạch”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Đúng thế, cậu hiểu rất nhanh”.
“Không biết bây giờ cậu có cảm ngộ khác không?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Ngồi khoanh hai chân.
Rơi vào trầm tư!
Một lát sau.
Giọng của Diệp Bắc Minh vang trong khu vực thời gian: “Tôi hiểu rồi, nếu bản thân tôi có thể bùng phát ra sức mạnh toàn thân trong một lần”.
“Cho dù không cần ông, cũng có thể vượt cảnh giới gϊếŧ Thánh Vương, thậm chí là… Thánh Chủ!”