Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 693: Kẻ cầm liềm!

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Ba lần, nếu cô còn ra điều kiện, thì thôi vậy”.

Tô Thanh Ca cắn môi đỏ: “Được, ba lần thì ba lần!”

“Nhưng, ba lần này, bất luận tôi yêu cầu cậu Diệp làm gì, cậu cũng phải giúp tôi hoàn thành!”

“Đương nhiên, tôi sẽ không bảo cậu Diệp đi chết, hoặc là làm những việc trái với trái tim võ đạo!”

“Giao dịch thành công!”

Diệp Bắc Minh ném lại mấy chữ, quay người bỏ đi.



Rất nhiều đệ tử tập trung ở cổng núi Thanh Huyền Tông.

Mấy chục thi thể không đầu nằm trên quảng trường trung tâm nhất.

Đầu của họ được đặt ở bên cạnh, nét mặt vô cùng kinh hãi!

Đám người Ô Đạo Nguyên, Hình Sư nhìn thi thể, sắc mặt âm trầm đến dọa người.

“Là mấy người Bạch trưởng lão!”

“Trời ơi, Bạch trưởng lão là Thánh Vương đỉnh phong, làm sao lại bị người khác chém đầu?”

“Rốt cuộc là ai làm?”

“Có thể gϊếŧ được mười mấy người Bạch trưởng lão, hơn nữa chỉ cách Thanh Huyền Tông trăm dặm, ít nhất là người cấp Thánh Chủ ra tay phải không?”

Trong tiếng bàn tán xôn xao.

Đột nhiên, một giọng nói Bạch trưởng lão chẳng thân thiện vang lên: “Đây chẳng phải là Bạch trưởng lão sao? Sao mà chết không nhắm mắt vậy!”

Tất cả đệ tử có mặt ngẩn người!

Ai mà to gan như vậy?

Soạt!

Quay đầu nhìn!

Đồng tử của tất cả mọi người co lại!

“Diệp cuồng nhân!”

“Là hắn!”

Đám đông nhường ra một lối đi.

Diệp Bắc Minh chậm rãi đi đến!

Ô Đạo Nguyên bùng cơn lửa giận, nhìn chằm chằm anh: “Diệp Bắc Minh, là mày!”

“Mấy người Bạch trưởng lão chết trong tay mày phải không?”

Mười mấy trưởng lão Chấp Pháp Đường có một nửa là người của nhà họ Ô!

Trong một lúc tổn thất tám Thánh Vương, tổn thất trầm trọng!

Trong lòng Ô Đạo Nguyên đang nhỏ máu!

Diệp Bắc Minh cười: “Đúng thế, là do tôi gϊếŧ!”

“Một võ thần nhỏ bé như tôi, một mình gϊếŧ được mười mấy trưởng lão cảnh giới Thánh Vương!”

“Hơn nữa tôi còn quay về lành lặn không tổn hại, Ô trưởng lão, ông nói đúng lắm!”

“Ông là Thái thượng trưởng lão của Thanh Huyền Tông, ông muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ đi, tìm nhiều lý do thế làm gì?”

Toàn hội trường tĩnh lặng như cái chết!

Ánh mắt của mọi người nhìn Ô Đạo Nguyên cũng thay đổi!

“Ô trưởng lão hơi quá đáng rồi!”

“Ấy, muốn đổ tội cho người khác, không lo thiếu chứng cớ!”

“Tuy Diệp cuồng nhân rất ngông cuồng, nhưng hắn nói cũng có lý!”

“Nhà họ Ô là gia tộc sáng lập của Thanh Huyền Tông, có lúc nào coi trọng cái mạng của đệ tử bình thường chúng ta chưa? Muốn gϊếŧ chẳng phải chỉ cần một lý do sao!”

“Thật khiến người ta lạnh lòng…”

Rất nhiều đệ tử lắc đầu.

Hình Sư cau mày: “Ô huynh, có lẽ chuyện này không liên quan đến Diệp Bắc Minh!”

“Dù sao, cậu ta nói cũng thực sự có lý”.

“Cậu ta không thể nào một mình gϊếŧ mười mấy Thánh Vương, hơn nữa không hề bị thương tổn, có lẽ có người khác!”

Sát ý trong mắt Ô Đạo Nguyên giảm đi mấy phần: “Hừ!”

Hình Sư hạ lệnh: “Đưa thi thể của mấy người Bạch trưởng lão đi, chôn cất trang trọng!”

“Vâng!”

Mấy đệ tử tiến lên.

Lúc di chuyển thi thể của Bạch Chính Đức.

“Bốp” một tiếng giòn tan, một hòn đá màu đen rơi xuống đất.

“Lưu ảnh thạch?”

Ánh mắt mọi người sững lai.

Trên lưu ảnh thạch có phù văn đặc biệt, có thể ghi lại những hình ảnh mà người sở hữu nhìn thấy!

Hình Sư giơ tay lên, lưu ảnh thạch bay vào trong tay ông ta.

Truyền chân nguyên vào trong lưu ảnh thạch!

Vù!

Không khí dao động, một hình ảnh lập thể xuất hiện.

Một người đeo mặt nạ màu đen, mặc áo choàng màu đen cầm liêm đao quỷ dị điên cuồng chém gϊếŧ!

Trưởng lão cảnh giới Thánh Vương lại không hề có sức phản kháng trong tay kẻ này!

“Việc này…”

Sau khi mọi người nhìn rõ hình ảnh, tất cả đều sợ ngây người!

Hình Sư nhìn sang Ô Đạo Nguyên, dùng chân nguyên truyền âm: “Xem ra đúng là không phải Diệp Bắc Minh!”

“Tốc độ, sức mạnh của kẻ này hoàn toàn nghiền áp mấy người Bạch Chính Đức Thánh Vương đỉnh phong!”

“Ít nhất là một kẻ cấp Thánh Chủ!”

Ô Đạo Nguyên cau chặt mày: “Rốt cuộc hắn là ai?”

Hình Sư trầm mặc một lát: “Có lẽ là kẻ địch của Thanh Huyền Tông!”

Ô Đạo Nguyên cười lạnh lùng một tiếng, một luồng khí tức cường mạnh bùng phát ra: “Bất kể kẻ này là ai, nhất định phải tìm được hắn!”

“Dám gϊếŧ trưởng lão củaThanh Huyền Tông trên địa bàn của Thanh Huyền Tông, đúng là vô phá vô thiên!”

“Truyền lệnh xuống dưới, vẽ chân dung của kẻ này, truy nã hắn cho tôi!”

Hình Sư gật đầu: “Chúng ta không biết họ tên của kẻ này, không dễ truy nã!”

Ánh mắt Ô Đạo Nguyên âm lạnh: “Đã như vậy, chúng ta đặt một biệt hiệu cho hắn!”

Hình Sư nghi hoặc: “Biệt hiệu gì?”

Ô Đạo Nguyên nhìn chằm chằm bóng hình trong hình ảnh: “Vũ khí của hắn là liềm đao, chúng ta gọi hắn là kẻ cầm liềm!”

“Kẻ cầm liềm?”

Trong lòng mọi người run lên!

Ghi nhớ thật kỹ cái tên này vào trong đầu.



Nguyệt Phong vào ban đêm.

Diệp Bắc Minh đột ngột mở đôi mắt.

Trong đầu vang lên giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Ha ha ha, cậu nhóc, cuối cùng bản tháp đã hồi phục một phần ngàn thực lực rồi!”

“Cảm ơn mười tỷ khối nguyên của cậu, đây chính là cảm giác hồi phục sức mạnh ư?”

“Tốt quá rồi!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, chúc mừng ông!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Cậu nhóc, tôi lại tìm khí tức của mẹ cậu và Tôn Thiến cho cậu!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Mười phút sau.