“Bát sư tỷ!”
Diệp Bắc Minh và Vương Như Yên xông đến.
“Diệp Bắc Minh?”
“Là Diệp cuồng nhân đó?”
Rất nhiều người nhìn qua.
Vương Duệ nổi hứng thú nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Đây chính là tiểu đệ ngông cuồng mới nhập môn ư?”
Tô Tuyết Hồng nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Nghe nói hắn đã phế Ô Lục? Tuy Ô lục là phế vật, nhưng nói thế nào cũng là người nhà họ Ô phải không?”
“Anh nói xem vị đó có nổi giận không?”
Vương Duệ ớn lạnh, trong đầu hiện lên một khuôn mặt: “Nếu vị đó nhằm vào hắn, tên nhóc này ngay cả cầu xin chết cũng là một điều xa xỉ!”
Lúc này.
Lục Tuyết Kỳ chậm rãi bò dậy, cơ thể không ngừng run lên, cắn chặt đôi môi đỏ!
Máu tươi trong miệng không ngừng nhỏ ra!
Diệp Bắc Minh rất đau lòng: “Lục sư tỷ, đừng tiếp tục nữa!”
“Chúng ta nhận thua đi!”
“Đúng thế, Kim trưởng lão, chúng tôi nhận thua!”
Đám người Khương Tử Cơ vô cùng lo lắng.
Kim trưởng lão khẽ lắc đầu: “Các người nhận thua cũng vô ích, buộc phải để cô ta tự lên tiếng!”
“Vãi!”
Diệp Bắc Minh tức giận chửi một tiếng.
Lục Tuyết Kỳ cắn răng, cười với Diệp Bắc Minh: “Tiêu sư đệ, còn một chiêu nữa, chỉ cần tỷ chống đỡ được”.
“Tỷ có thể trở thắng được một tỷ sáu trăm triệu nguyên cho đệ!”
Diệp Bắc Minh ngẩn người, trong lòng vô cùng cảm động.
Vương Duệ cười lắc đầu: “Hình Cổ, quả nhiên anh không được?”
Tô Tuyết Hồng thêm dầu vào lửa: “Ầy, Hình Cổ, anh dứt khoát nhận thua đi, đừng ra chiêu thứ ba nữa”.
Bị người của mình chế nhạo, Hình Cổ cảm thấy rất bực bội: “Các người im miệng hết cho tôi!”
“Chiêu thứ ba, cô ta chết chắc!”
Chiêu thứ hai, hắn đã dùng bảy phần sức mạnh.
Lục Tuyết Kỳ lại vẫn cố trụ được?
Chiêu thứ ba, hắn quyết định tung ra hết sức mạnh!
Phập!
Hình Cổ cuồng bạo tấn công ra một quyền, một luồng khí tức cuồng bạo ập đến, mang theo khí sát phạt vô cùng mạnh đập về phía Lục Tuyết Kỳ!
Cuồng phong nổi lên, xung quanh đài võ đạo đất đá bay lên.
“Bát sư muội!”
“Bát sư tỷ!”
Dưới võ đài kinh hãi.
Ầm ầm!
Một tiếng vang kinh thiên động địa, võ đài chấn rung.
Một quyền này của Hình Cổ như đánh vào một tấm sắt, sóng khí bùng phát ra!
“Cái gì?”
Mọi người kinh ngạc phát hiện, không biết Diệp Bắc Minh đã chặn trước người Lục Tuyết Kỳ từ lúc nào, một chăn ôm chặt Lục Tuyết Kỳ.
Một cánh tay khác tóm chặt nắm đấm của Hình Cổ!
Ung dung không tốn sức!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh băng lạnh nhìn cằm chằm Hình Cổ, một luồng sát khí khủng bố bùng phát ra: “Mày muốn gϊếŧ sư tỷ của tao thật ư?”
“Cái gì? Tên nhóc này lại chăn được đòn tấn công của Hình Cổ?”
Vương Duệ hơi bất ngờ.
Tô Tuyết Hồng cũng ngẩn người, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh trên đài võ đạo: “Tên nhóc này rất bản lĩnh, e rằng không đơn giản!”
Dưới đài võ đạo, các đệ tử khác kinh ngạc nhìn tất cả!
“Diệp Bắc Minh cường mạnh như vậy ư?”
“Hình Cổ đứng thứ chín mươi bảy bảng xếp hạng Thanh Huyền, xem ra Diệp Bắc Minh ngông cuồng có lý của anh ta!”
“Có lẽ Hình Cổ chưa dùng hết sức lực, nếu không, Diệp Bắc Minh khoogn thể nào chặn được!”
Tất cả bàn tán xôn xao.
Lúc này.
Đôi mắt của Hình Cổ kinh hãi, chấn kinh nhìn Diệp Bắc Minh, trong lòng nổi lên làn sóng sợ hãi!
‘Làm sao có thể? Tên nhóc này… lại chặn được một quyền với chín phần sức mạnh của mình?’
‘Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!’
Hình Cổ điên cuồng gào thét trong lòng!
Khoảnh khắc nhìn thẳng vào đôi mắt Diệp Bắc Minh, hắn không nhịn được run lên!
Nhưng.
Hắn cố hết sức giữ bình tĩnh, không thể để người khác nhìn ra!
Nếu không, sẽ mất hết mặt mũi!
Liền sau đó.
Hình Cổ phản ứng lại, lập tức chuyển chủ đề, lạnh lùng lên tiếng: “Kim trưởng lão, đây là cuộc chiến sinh tử trên đài võ đạo, chẳng lẽ là trò đùa hả?”
“Tên nhóc này đột nhiên xông lên, nếu không phải tôi kịp thời thu tay, sợ rằng hai người họ đã chết rồi!”
Vừa dứt lời.
Đám người phía dưới hiểu ra.
“Thì ra Hình Cổ sư huynh thu tay lại ư!”
“Chẳng trách, tôi đã nói mà, cho dù tên Diệp Bắc Minh này lợi hại đi nữa thì có thể ngăn được một quyền của Hình Cổ sư huynh chắc?”
Vương Duệ cau mày, nhìn Tô Tuyết Hồng: “Tô sư tỷ, cô cảm thấy Hình Cổ nói có thật không?”
Tô Tuyết Hồng cau mày: “Việc này… không dễ nói!”
Kim trưởng lão nhìn sang hai người Diệp Bắc Minh và Lục Tuyết Kỳ: “Vì Diệp Bắc Minh đột ngột chạy lên đài võ đạo, ảnh hưởng đến cuộc chiến lần này!”
Cho nên, cuộc chiến này đội Lục Tuyết Kỳ đã thua!”
“Thua rồi…”
Lục Tuyết Kỳ tỏ vẻ mặt tự trách: “Tiểu sư đệ, xin lỗi, là tỷ vô dụng…”
Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu: “Bát sư tỷ, tỷ đã hết sức rồi”.
“Sau này đệ không cho phép tỷ mạo hiểm như này nữa!”
“Bây giờ, tỷ đi nghỉ đi, những việc khác giao cho đệ”.
Nói xong, trong tay xuất hiện mấy cây kim châm, đâm vào trong cơ thể Lục Tuyết Kỳ.
Rồi cho cô ấy uống mấy viên đan dược!
Dẫn Lục Tuyết Kỳ nhảy xuống khỏi đài võ đạo.
Kim trưởng lão nhìn thấy cảnh này, nhìn xung quanh: “Bản trưởng lão tuyên bố, thách chiến đài võ đạo lần này kết thúc!”
“Hình Cổ, thắng!”
Hình Cổ cười đắc ý.
Không tốn chút sức thổi bụi đã kiếm được tám trăm triệu nguyên, lần này đúng là phát tài rồi!
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Ai nói thách chiến võ đài lần này kết thúc?”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn qua!
“Chẳng lẽ tên nhóc này…”
Vương Duệ nghiêm mắt lại.