Trong một sơn cốc cách thành Thanh Huyền ba trăm dặm.
Khắp nơi đều là thi thể!
Tô Thanh Ca nằm dưới đất, ôm l*иg ngực, vẻ mặt tức giận: “Lôi Mặc Dương, ông phản bội tôi?”
Lôi Mặc Dương dẫn mười mấy cao thủ Thánh Cảnh tập trung đến, khóe miệng nhếch cười lạnh lùng: “Tô Thanh Ca, ai bảo cô ngu xuẩn chứ?”
“Nếu cô kinh doanh thương hội Thiên Hạ tử tế, tôi cũng sẽ hỗ trợ cô tử tế!”
“Nhưng cô thì hay rồi, vì một tên Diệp Phong không biết rõ lai lịch, lại còn muốn mượn cho hắn mấy tỷ khối nguyên?”
“Có phải đầu óc cô hồ đồ rồi không?”
Lôi Mặc Dương rất thất vọng!
Thực sự rất thất vọng!
Một chủ nhân ngu xuẩn, thì có gì đáng để đi theo?
Trực tiếp phản bội là được!
Một cô gái tuyệt sắc đi đến, chậm rãi ngồi quỳ xuống, tóm khuôn mặt của Tô Thanh Ca.
Cô ta nhìn bộ dạng nhếch nhác của Tô Thanh Ca: “Cô em họ tốt của tôi ơi, chẳng phải khi cô ở gia tộc rất ngông cuồng sao? Tiếp tục ngông cuồng cho tôi!”
Bốp!
Cô gái tát một cái lên bên má của Tô Thanh Ca.
Rồi lại đạp cô ta mấy cái, cảm thấy vô cùng sảng khoái!
Choang!
Miếng ngọc bội rơi xuống đất.
Tô Tuyết Vy nhặt miếng ngọc bội lên: “Đây là cái gì?”
Lôi Mặc Dương phì cười một tiếng: “Thưa cô ba, đây là miếng ngọc của một tên nhóc tên Diệp Phong cho Tô Thanh Ca”.
“Nói là có vấn đề và rắc rối gì, có thể liên lạc với anh ta bất cứ lúc nào!”
Tô Tuyết Vy cười: “Vậy sao?”
“Đến đây, tôi cho cô một cơ hội, cô liên lạc với anh ta thử xem?”
Tô Thanh Ca cắn chặt môi đỏ, trong lòng tuyệt vọng.
Cô ta biết bây giờ liên lạc với Diệp Bắc Minh cũng vô ích, cũng thực sự không mong đợi Diệp Bắc Minh sẽ xuất hiện.
Đúng lúc này, một giọng nói băng lạnh vang lên: “Các người đang tìm tôi à?”
“Ai?”
Tô Tuyết Vy ngẩng đầu nhìn!
Chỉ thấy.
Một người đàn ông đeo mặt nạ đen xì, mặc áo khoác màu đen, tay cầm Liêm Đao quỷ dị từ bóng tối đi ra!
“Là cậu?”
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Lôi Mặc Dương kinh ngạc!
Sau đó, bình tĩnh lại!
Dù sao khí tức của Diệp Bắc Minh thể hiện ra mới là võ thần sơ kỳ, còn phía ông ta có mười mấy cao thủ Thánh Cảnh!
Tô Thanh Ca cũng không ngờ Diệp Bắc Minh sẽ xuất hiện, cô ta phản ứng lại hét lớn: “Cậu Diệp, chạy đi! Cậu mau chạy đi!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Tình hình của cô hình như không ổn lắm”.
Tô Tuyết Vy lướt nhìn Diệp Bắc Minh một cái, lạnh giọng hỏi: “Lão Lôi, tên nhóc này là ai?”
Lôi Mặc Dương giải thích: “Cô ba, tên nhóc này tên là Diệp Phong!”
Tô Thanh Ca vì cậu ta mà đến thành Tần Dương mượn nguyên, còn có một chuyện, thuật luyện đan của tên nhóc này rất khủng bố!”
“Cậu ta có thể luyện chế đan dược trị thương Thánh phẩm!”
“Ồ?”
Đôi mắt của Tô Tuyết Vy sáng lên.
Kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Phong, anh thực sự có thể luyện chế đan dược trị thương thánh phẩm ư?”
“Tôi cho anh một cơ hội, bắt đầu từ bây giờ, thần phục tôi!”
“Tôi bảo đảm anh có thể tôi sẽ cho anh lợi ích gấp đôi so với lợi ích anh có được từ Tô Thanh Ca!”
Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn đến Tô Tuyết Vy.
Bước ra một bước, trực tiếp xuất hiện trước Tô Thanh Ca.
“Cô bị gãy hai chiếc xương sườn, tôi nối xương cho cô trước!”
Nói xong, anh đưa một tay ra, thò về phía l*иg ngực của Tô Thanh Ca!
Tô Thanh Ca đỏ mặt: “Cậu… rốt cuộc cậu có nghe lời tôi không?”
“Tôi bảo cậu mau đi đi, cậu còn…”
Một cánh tay đã chạm vào l*иg ngực của cô ta!
“A!”
Tô Thanh Ca kinh hãi kêu một tiếng, cơ thể mềm nhũn!
Bàn tay đó ấn nhẹ một cái!
Rắc một tiếng giòn tan.
Xương sườn bị gãy trở về vị trí cũ!
Sau đó.
Diệp Bắc Minh lại lấy ra hai viên đan dược cho Tô Thanh Ca uống!
Tô Thanh Ca cảm thấy một luồng sức mạnh cường mạnh từ đan điền bùng phát ra, dược lực chui vào các chỗ khác trong cơ thể, thương tích lại hồi phục bảy tám phần.
Đan dược thật thần kỳ!
Cô ta kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Cậu Diệp, cậu còn biết y thuật ư?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Biết một chút”.
“Đây chỉ là một chút thôi sao? Đúng là quá mạnh rồi!”
Tô Thanh Ca chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh!
“Đủ rồi!”
Khuôn mặt của Tô Tuyết Vy tái xanh: “Rốt cuộc hai người có coi tôi ra gì không?”
“Diệp Phong, tôi hỏi anh lần cuối cùng, anh chọn thần phục tôi hay là chết!”
Mười mấy cao thủ Thánh Cảnh bao vây chặt hai người!
Diệp Bắc Minh thản nhiên hỏi một câu: “Đám người này là ai?”
Tô Thanh Ca ngẩn người, không biết tại sao Diệp Bắc Minh đột ngột hỏi như vậy.
Nhưng vẫn thật thà trả lời: “Cô gái đó tên là Tô Tuyết Vy, là chị họ của tôi”.
“Đám Thánh Cảnh này là cao thủ của nhà họ Tô, Lôi Mặc Dương là cung phụng của bên phía tôi, nhưng đã phản bội tôi”.
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Nếu tôi gϊếŧ sạch bọn họ, liệu có gây rắc rối cho cô không?”
Cái gì?
Lôi Mặc Dương sợ đến da đầu giật mạnh!
Tô Tuyết Vy ngẩn người!
Mười mấy cao thủ Thánh Cảnh khác lùi lại nửa bước theo bản năng!
Trong phút chốc, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh!
Một luồng ý lạnh như băng từ lòng bàn chân vụt thẳng lên thiên linh cái!
Cứ như Diệp Bắc Minh không nói đùa, mà thực sự có thể gϊếŧ sạch bọn họ vậy!