Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 669: Con sẽ giúp bố Ꮆiết Diệp Bắc Minh

Diệp Bắc Minh cũng cau mày: “Dì Nguyệt, tại sao?”

Giọng của Lãnh Nguyệt vô cùng nghiêm trọng: “Trong cơ thể con chảy máu dòng ma tộc, ma tộc vô cùng khát máu!!”

“Theo lý mà nói, đạo tàn sát là một loại võ đạo vô cùng hợp với con!”

“Nhưng con vẫn chưa thức tinh ma huyết đang chảy trong cơ thể!”

“Một khi con thức tỉnh ma huyết, dì sợ con sẽ không kiểm soát được lòng tàn sát của mình”.

“Đến lúc đó…”

Lãnh Nguyệt vẫn chưa nói hết.

Diệp Bắc Minh trực tiếp hành động!

Anh khởi động con mắt thần ma!

Ma huyết trong cơ thể sôi sục.

Trong tích tắc.

Cả cung điện lập tức tràn đầy ma khí vô tận!

Một vùng tối tăm!

Giống như tiến vào ngày tận thế!

Lãnh Nguyệt kinh hãi, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh: “Con… con đã thức tỉnh ma huyết?”

“Đúng thế”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

“Làm sao có thể!”

Lãnh Nguyệt kinh hãi kêu một tiếng, giống như gặp ma.

Bà ta tiến lên một bước, kiểm tra kỹ Diệp Bắc Minh.

Nhìn trái, nhìn phải!

Phát hiện Diệp Bắc Minh thần trí bình thường, không có hiện tượng nhập ma!

Không những vậy, còn có thể kiểm soát ma khí một cách hoàn hảo!

“Việc này…”

Lãnh Nguyệt kinh ngạc ngẩn người, cuối cùng chấp nhận sự thực này: “Minh Nhi, con… con thực sự quá nghịch thiên rồi!”

“Dì còn lo lắng nếu con tiếp tục đi theo đạo tàn sát, sẽ kích phát hung tính trong cơ thể!”

“Bây giờ xem ra, sau khi con học đạo tàn sát, lại không hung ác và tàn sát như ma tộc!”

“Ngược lại, ma huyết của con lại hỗ trợ thêm cho đạo tàn sát!”

Lúc này.

Lãnh Nguyệt giống như nhìn thấy một bảo bối tuyệt thế!

Trong mắt phát ra tinh quang, nhìn Diệp Bắc Minh không chớp mắt.

“Minh Nhi, đi thôi, theo dì đến một nơi!”

Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi.

Như đã đưa ra quyết định!

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Dì Nguyệt, đi đâu?”

Lãnh Nguyệt cười thần bí: “Con học đạo tàn sát, dì không thích hợp dạy con”.

“Thanh Huyền Tông có một lão quái vật thích hợp dạy con hơn, dì đích thân đến, chỉ cần con bái sư đi theo môn hạ của ông ta!”

“Sau này con sẽ ngang bằng địa vị với tông chủ của Thanh Huyền Tông!”



Trong đại sảnh hoa lệ bên ngoài Thanh Huyền Tông.

Thi thể của Ô Tử Tuấn được bê về đặt dưới đất.

Ô Kiếm Phong nhìn thi thể của con trai, đau lòng đến muốn chết.

Ông ta điên cuồng đập bàn, phát ra tiếng phập phập phập!

Nghiến răng nghiến lợi tức giận hét: “Diệp Bắc Minh, đều do tên Diệp Bắc Minh đó!”

“Bắt đầu từ bây giờ, bất kỳ ai trong chi chúng ta gϊếŧ Diệp Bắc Minh, thưởng mười viên đan dược thánh phẩm!”

Toàn bộ mọi người trong đại sảnh đều hiện vẻ mặt tham lam!

Mười viên đan dược thánh phẩm!

Có lẽ cả đời bọn họ cũng không mua nổi!

Nhưng

Chỉ cần gϊếŧ Diệp Bắc Minh thì có thể có được dễ như trở bàn tay!

Đột nhiên, một giọng nói băng lạnh vang lên: “Mối thù của em trai, giao cho con đi, để con gϊếŧ tên Diệp Bắc Minh này!”

Soạt!

Tất cả mọi người ngẩng đầu, nhìn về phía cửa đại sảnh.

Một thanh niên mang theo khí tức băng lạnh và chết chóc đi đến.

Khoảnh khắc mọi người nhìn thấy kẻ này, không nhịn được phải ớn lạnh: “Cậu chủ!”

Ô Kiếm Phong cũng sượt một cái đứng bật dậy: “Lục… Lục Nhi!”

“Cuối cùng con cũng về rồi, em trai con chết thảm quá, bị một tên tạp chủng là Diệp Bắc Minh bóp vỡ cổ!”

Trong đôi mắt Ô Kiếm Phong long lanh nước mắt.

Ô Lục mặt không cảm xúc: “Chết rồi thì mau chôn đi, có gì mà phải khóc?”

“Con nói cái gì?”

Ô Kiếm Phong ngẩn người, một luồng lửa giận bùng phát: “Nó là con trai của bố!”

“Con trai bố chết, chẳng lẽ bố không được đau lòng sao?”

“Tử Tuấn cũng là em trai của con, em trai của con chết rồi, sao con không đau lòng chút nào?”

“Con còn là con người không?”

Ô Lục cười lạnh lùng một tiếng: “Bố, bố đứng quên”.

“Con tu đạo tàn sát, tàn sát vô tình, năm đó chẳng phải bố cho con đi theo con đường này sao?”

“Sao bây giờ lại quay ra trách con?”

Một luồng sát ý băng lạnh ập đến, bao trùm cả Ô Kiếm Phong trong đó!

Trong tích tắc!

Ô Kiếm Phong cảm thấy mình như bị tử thần nhằm vào.

Ông ta hít khí lạnh, chỉ vào Ô Lục: “Con… con muốn làm gì?”

“Bố là bố của con!”

“Ha ha ha!”

Ô Lục cười điên cuồng: “Bố, bố đừng sợ, con vẫn chưa biếи ŧɦái đến mức gϊếŧ bố!”

“Nếu thực sự có ngày đó, nói không chừng còn cần bố giúp đấy!”

“Con!”

Ô Kiếm Phong cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy lên cổ!

Ô Lục lạnh lùng ném ra một câu: “Con sẽ giúp bố gϊếŧ Diệp Bắc Minh!”

“Hơn nữa con nhất định sẽ bái sư đi theo môn hạ của Sát chủ, trở thành đệ tử thân truyền duy nhất của ông ta!”

“Ông bố vừa nhu nhược vừa vô dụng của con, bố ở đây canh thi thể của em trai con đi, đợi tin tốt của con!”

Quay người bỏ đi.

Chỉ để lại Ô Kiếm Phong đứng tại chỗ, ngẩn người nhìn bóng hình rời đi của Ô Lục.