Một thanh niên cầm trường kiếm màu đen đi đến, toàn thân tỏa ra khí tức cuồng bạo!
Đôi mắt anh cực kỳ băng lạnh, giống như có một ngọn lửa đang rực cháy!
Giọng nói như từ sâu trong cửu u địa ngục vang lên: “Huyết Tổ phải không? Trước đây không tìm được tổng đàn điện Huyết Hồn, không ngờ các người lại chủ động tiết lộ vị trí!”
“Bắt đầu từ hôm nay, điện Huyết Hồn, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!”
Soạt!
Ánh mắt của rất nhiều người đều dồn lên người thanh niên đang đi vào điện Huyết Hồn.
Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết cùng vui mừng: “Bắc Minh!”
Cơ thể của Lục Khi Sương run lên: “Thần y Diệp, anh ta đến thật ư?”
Mẹ Hạ không thể tin nổi: “Cậu ta đến thật ư? Làm sao cậu ta dám!”
Hàng ngàn khuôn mặt nhìn qua, con ngươi cũng sắp lồi ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, đám người điện Huyết Hồn sợ chết khϊếp.
“Là sát thần đó!”
“Hắn đến rồi!”
Khoảnh khắc đám người điện Huyết Hồn nhìn thấy Diệp Bắc Minh, sợ đến chân cũng mềm nhũn.
Tất cả chạy đến dưới chân Huyết Tổ!
Đại trưởng lão cất giọng run run: “Diệp Bắc Minh… Huyết Tổ, hắn chính là Diệp Bắc Minh!”
Huyết Tổ lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh, không ngừng cười lạnh: “Võ thánh sơ kỳ? Ha ha ha!”
“Một võ thánh sơ kỳ nhỏ bé, lại suýt nữa tiêu diệt điện Huyết Hồn do một tay tao xây dựng!”
“Đám vô dụng các ngươi!”
Phập!
Diệp Bắc Minh giơ chân dẫm mạnh một cái, mặt đất nổ tung.
Giống như tên lửa lao về phía Huyết Tổ!
Xoẹt!
Chém ra một kiếm.
Cực kỳ mạnh mẽ.
Lúc này, trong lòng Huyết Tổ bùng lên một ngọn lửa ngút trời, tức giận thét: “Súc sinh, quả nhiên mày hống hách như lời đồn bên ngoài!”
“Trước mặt Huyết Tổ tao, cũng dám ngang ngược như vậy?”
Diệp Bắc Minh cười: “Huyết Tổ cái chó gì, chẳng qua chỉ là một võ giả trên tiên thiên thôi!”
Đôi mắt của Huyết Tổ nghiêm lại.
“Trên tiên thiên?”
Mọi người giới võ đạo Long Quốc quay sang nhìn nhau!
Lục Khi Sương nhìn sang Lục Lâm Thiên: “Bố, trên tiên thiên là gì?”
Lục Lâm Thiên nhìn bóng lưng của Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Không ngờ truyền thuyết lại có thật!”
“Truyền thuyết?”
Lục Khi Sương ngẩn ngơ thất thần.
Các võ giả các cũng nhìn qua.
“Ông Lục, ông biết điều gì?”
“Ông Lục, nếu ông biết, xin giải thích cho chúng tôi đi!”
“Đúng thế, ông Lục, xin ông giải thích đi”.
Các võ giả khác đều nhìn qua.
Lục Lâm Thiên gật đầu: “Cảnh giới cao nhất của võ giả giới phàm tục Long Quốc cũng chỉ dừng ở võ đế!”
“Trên võ đế, còn có võ thần!”
“Một khi tiến vào cảnh giới võ thần, thì sẽ không ở lại giới phàm tục nữa”.
“Thông thường đều sẽ tiến vào Côn Luân Hư, sau khi vượt qua cảnh giới võ thần, võ đạo thực sự bắt đầu!”
“Từ võ giả đến võ thần, đều là võ đạo cấp thấp!”
“Vượt qua võ thần, tiến vào cảnh giới tiên thiên, võ đạo mới chính thức tiến vào phạm vi ‘võ đạo cấp cao’!”
Cơ thể của Lục Khi Sương run lên: “Võ đạo cấp cao?”
“Nói như vậy, thần y Diệp nói Huyết Tổ là cảnh giới trên tiên thiên, thần y Diệp có phải đối thủ của ông ta không?”
“Việc này…”
Lục Lâm Thiên cau chặt mày: “Rất khó nói!”
Ầm!
Cùng lúc đó, đường kiếm khí của Diệp Bắc Minh chém xuống khiến Huyết Tổ cảm thấy bị uy hϊếp!
Huyết Tổ quát lên một tiếng: “Cút!”
Từ trong chiếc nhẫn trữ vật giống như cái đầu lâu ở giữa ngón tay.
Có một cái gậy bay ra!
Một đầu là đầu lâu màu đỏ.
Phần thân gậy là một cái xương của ma thú.
Ông ta đập mạnh gậy xuống: “Súc sinh, cho mày nếm thử cái uy của tiên thiên!”
“Nếm thử nỗi sợ hãi đi!”
Lúc chạm vào kiếm Đoạn Long.
‘Rắc’ một tiếng giòn tan.
Cái gậy đầu lâu trực tiếp vỡ ra!
Mặt Huyết Tổ biến sắc: “Thế này là sao?”
“Ấy? Thanh kiếm này? Súc sinh, không ngờ thanh kiếm nát trong tay mày lại là bảo bối!”
“Nộp ra đi!”
Huyết Tổ tham lam nhìn chằm chằm kiếm Đoạn Long, trực tiếp tóm đến!
Giữa lòng bàn tay ông ta phát ra một làn sương đen, hình thành một bộ vuốt, tóm về phía kiếm Đoạn Long!
Gru!
Một tiếng rồng gầm, bộ móng vuốt tan vỡ, sương đen tiêu tan.
Kiếm khí không hề khách sáo chém lên cổ tay của Huyết Tổ, một màn sương máu nổ tung!
“A!”
Huyết Tổ kêu lên, đôi mắt như muốn nứt ra nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Súc sinh, bản tổ đã nổi giận hoàn toàn…”
Ầm!
Diệp Bắc Minh hóa thành một tàn ảnh, giơ chân đạp l*иg ngực của Huyết Tổ!
Huyết Tổ bay ngược ra, đập vỡ mấy bức tượng, vô cùng nhếch nhác!
Diệp Bắc Minh cất giọng thú vị: “Nói xem, ông nổi giận đến mức nào?”
“Mày!”
Huyết Tổ suýt tức chết.
Ban đầu ông ta cảm thấy Diệp Bắc Minh chỉ là một con chuột, ông ta có thể tùy ý hành hạ!
Bây giờ xem ra.
Đâu phải là một con chuột, mà đúng là một con mãnh hổ, không đúng, là một con chân long!
‘Vãi! Rốt cuộc thế này là thế nào?’
‘Sao tên súc sinh này lại mạnh như vậy? Chẳng lẽ Huyết Tổ mình phải chết ở đây sao? Không được, tuyệt đối không được!’
“Mình cả đời anh minh, làm sao có thể chết ở nơi này? Chỉ đành dùng chiêu đó thôi! Cùng lắm mất một ít tinh huyết, sau này hút thêm máu mấy người bù lại!’
Trong lòng Huyết Tổ mắng một tiếng.
Ra quyết định!
Lấy ra mười mấy các đinh sắt dài mười mấy centimet từ trong chiếc nhẫn trữ vật, trực tiếp đâm vào trong huyệt đạo!
Từ chỗ bị đinh sắt cắm vào, chảy ra lượng lớn máu tươi.
Huyết Tổ bị bao trùm trong đó!
“A Gru!”
Khuôn mặt Huyết Tổ méo mó, dường như chịu đau đớn khủng khϊếp.
Hai tay tóm da đầu, trực tiếp cào xé!
Xoẹt!
Tiếng da đầu bị xé nứt vang lên.
“Suýt!”
Mọi người có mặt hít khí lạnh, nhìn cảnh cả đời không thể nào quên này!
Huyết Tổ giống như cởϊ qυầи áo, lột da đầu của mình!
Chui ra từ vị trí cái đầu!
Máu thịt toàn thân lộ hết ra không khí, máu tươi đầm đìa.
Huyết Tổ dường như rất đau đớn, lập tức quỳ xuống đất.
Ở hiện trường đều là nhân vật lớn của giới võ đạo Long Quốc, lúc này cũng lạnh sống lưng, hai chân run rẩy: “Ông ta là quái vật gì?”