Liền sau đó.
Trịnh Thiên Minh ra tay!
“Choang” một tiếng giòn dã.
Ông ta tiện tay tóm lấy bảo kiếm phụ ma cấp sáu: “Loại rác rưởi mà cũng muốn gϊếŧ tôi? Cô coi võ giả tiên thiên là cái gì?”
Chân nguyên vụt ra như biển thét, đập lên người Chu Nhược Giai.
“Phụt!”
Chu Nhược Giai phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt toàn thân cũng sắp gãy hết.
Đột nhiên.
Chu Thiên Hạo bùng lên, vác một chiếc ghế đập về phía Trịnh Thiên Minh: “Nhược Giai, chạy đi!”
“Bố chặn ông ta, con chạy đi!”
Đôi mắt của Trịnh Thiên Minh lạnh lùng: “Ha ha, ngu xuẩn như con kiến, một chiếc ghế cũng có thể coi thành vũ khí?”
Tiện tay vung lên!
Phập!
Chiếc ghế trong tay Chu Thiên Hạo hóa thành bột vụn khắp trời.
Phụt!
Cùng lúc đó, vị trí trên cổ Chu Thiên Hạo xuất hiện một đường máu.
Cái đầu lìa khỏi cơ thể bay cao lên!
Chu Nhược Giai mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm cái đầu của bố cô.
“Thịch!”
Đầu của Chu Thiên Hạo rơi xuống đất!
Trái tim của Chu Nhược Giai run lên dữ dội, gần như ngừng đập!
Phát ra tiếng thét xé nát tâm can: “Bố!”
“A! A! Bố ơi…”
Trong phút chốc!
Mái tóc đen nhánh hóa thành trắng tuyết!
Lý Hải Hà sợ đến ngốc nghếch, mềm nhũn dưới đất, vừa khóc vừa cười: “Ha ha ha, hu hu hu…”
“Ông xã, đầu của ông… sao đầu của ông cũng rớt rồi?”
“Ha ha ha, ông giống đầu của bác Chu, đầu của hai người đều rụng rồi! Hu hu hu… ha ha ha!”
Trịnh Thiên Minh vẫn ngồi ở đó, khà khà nói: “Khà khà khà, nhìn đi, bố của cô chết vì cô”.
“Nếu cô còn không nghe lời tôi, phản kháng tôi, tiếp theo tôi sẽ chém đầu của mẹ cô”.
Chu Nhược Giai phun ra một ngụm máu: “Trịnh Thiên Minh, ông sẽ không được chết tử tế đâu!”
Trịnh Thiên Minh lắc đầu thở dài: “Ầy, làm sao tôi không được chết tử tế chứ?”
“Tôi đã sống hơn một ngàn năm trăm tuổi rồi, phúc tinh chiếu mạng đó!”
“Ông!”
Chu Nhược Giai tức đến phun ra một ngụm máu tươi.
“Nhược Giai!”
Bỗng nhiên, trong không khí vang lên một tiếng gào thét.
Ầm ầm!
Một bóng người từ trên trời giáng xuống, trực tiếp tấn công xuyên trần nhà của căn phòng.
Trịnh Thiên Minh kinh ngạc nói: “Mày là ai?”
“Sao mày vào được đây?”
Diệp Bắc Minh nhìn Chu Nhược Giai trong mái tóc bạc trắng, đầm đìa nước mắt, anh vô cùng đau lòng!
Anh trực tiếp xông lên, ôm lấy Chu Nhược Giai vào lòng: “Nhược Giai, anh đến muộn rồi!”
Chu Nhược Giai gào khóc lớn: “Hu hu hu, anh Bắc Minh!”
“Bố em chết rồi, bác Chu cũng chết rồi!”
“Hu hu hu, họ đều chết rồi!”
Diệp Bắc Minh nhìn cái đầu của Chu Thiên Hạo và bác Chu, trong mắt đầy máu: “Vãi! Ông thật đáng chết!”
Gru!
Một tiếng rồng gầm!
Trong cơ thể Diệp Bắc Minh bùng phát sát khí khủng bố, một con huyết rồng trực tiếp xông ra.
Trịnh Thiên Minh kinh ngạc: “Mày là ai?”
Diệp Bắc Minh gầm lên: “Tôi! Là! Bố! Của! Ông!”
Anh giơ tay chém một kiếm về phía Trịnh Thiên Minh!
Kiếm Đoạn Long hoàn chỉnh đập xuống, Trịnh Thiên Minh vốn không đỡ nổi.
Chân tay ầm ầm nổ tung, hóa thành sương máu!
Đan điền vỡ vụn!
Kinh mạch toàn thân bị đánh đứt hết!
Trịnh Thiên Minh điên cuồng kêu thảm: “A, đồ súc sinh, mày là ai?”
“Mày dám làm vậy với tao? Tao là lão tổ thứ bảy của nhà họ Trịnh, mày chết chắc rồi!”
“Nhà họ Trịnh nhất định phải diệt cửu tộc của mày!”
Liền sau đó.
Mấy chục người đẩy cửa xông vào, chấn hãi nhìn tất cả mọi thứ trong phòng!
Tiếng động trong phòng quá lớn, mọi người đều bị thu hút đến.
“Lão gia!”
“Bố!”
“Ông nội, sao lại thế này?”
Đám người nhà họ Trịnh nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Trịnh Thiên Minh, tất cả đều kinh hãi!
Diệp Bắc Minh lướt nhìn đám người này một cái:
“Lão già, chẳng phải ông rất thích hành hạ người khác sao?”
“Chẳng phải ông thích chém đầu người khác sao?”
Anh giơ cao kiếm Đoạn Long!
Kiếm khí đàn áp xuống!
Phập!
Mấy chục người bị sức mạnh của kiếm Đoạn Long đập thành tàn phế.
Tất cả bị thương nặng, thê thảm nằm kêu la dưới đất.
Diệp Bắc Minh tóm lấy Trịnh Thiên Minh, bước ra một bước, đến trước một người đàn ông trung niên: “Tôi nghe thấy vừa nãy ông ta gọi ông là bố?”
“Đây là con trai ông?”
Trịnh Thiên Minh kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… mày muốn làm gì?”
Diệp Bắc Minh cười đầy ý sâu xa: “Làm gì?”
Anh giơ chân, dậm mạnh xuống đất!
Cái đầu của người đàn ông trung niên nát bét như quả dưa hấu!
Máu tươi văng lên mặt của Trịnh Thiên Minh.
“Mày!”
Trịnh Thiên Minh tức đến sắp thổ huyết: “Súc sinh, mày dừng tay!”
“Dừng tay?”
Diệp Bắc Minh đến trước một người phụ nữ khác: “Vừa nãy hình như tôi cũng nghe thấy bà ta gọi ông là bố?”
Người phụ nữ hoảng sợ nói: “Bố ơi, cứu con…”
Trịnh Thiên Minh sợ rồi: “Tiểu huynh đệ, tất cả đều dễ thương lượng!”
“Tôi thương lượng cái đầu ông!”
Diệp Bắc Minh tức giận quát một tiếng, một chân dẫm nát cái đầu của người phụ nữ đó!
Liền sau đó.
Anh đến trước một thanh niên: “Đây là cháu nội của ông phải không?”
Khuôn mặt già của Trịnh Thiên Minh trắng bệch, giọng điệu như cầu xin: “Đại nhân, cầu xin cậu đấy!”
“Đừng gϊếŧ nữa!”
“Tôi biết sai rồi, cậu muốn tôi làm gì cũng được, đừng gϊếŧ con cháu của tôi nữa!”
Ông ta sợ thật rồi!
Thủ đoạn máu lạnh của Diệp Bắc Minh khiến lão quái vật như ông ta sợ đến tê dại da đầu!
Một chân dẫm xuống!
Phụt!
Cái đầu nở hoa!
Trịnh Thiên Minh phun ra một ngụm máu tươi: “Mày…”
Diệp Bắc Minh cười âm lạnh: “Đừng vội, còn mấy chục người nữa đấy”.
“Tổn thương mà ông gây ra với Nhược Giai, tôi trả lại ông gấp trăm lần!”
Phụt! Phụt! Phụt!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, là dẫm nát đầu một người.
Mấy chục người thân thích của Trịnh Thiên Minh đều bị dẫm chết.
Trịnh Thiên Minh tức đến toàn thân run lên: “Không! A!”
“Súc sinh, mẹ kiếp, mày đúng là đáng chết!”
“Đó đều là huyết mạch của tao, mày gϊếŧ bọn họ, tao làm ma cũng sẽ không tha cho mày!”
Diệp Bắc Minh ngửa cổ lên trời cười lớn: “Ha ha ha, làm ma?”
“Ông nghĩ nhiều thật đấy!”
“Ông cho rằng ông còn có thể làm ma sao?”
Anh quát một tiếng: “Huyết Mạch Chú Sát!”
Vù!
Cả người Trịnh Thiên Minh bùng cháy, ông ta kinh hãi nhìn hình ảnh hiện lên trong ngọn lửa!
Tất cả những người có quan hệ huyết thống với ông ta, đều bị bốc cháy một cách kỳ lạ!
Lúc này.