Năm ông lão đó rõ ràng bị thương, trên người còn dính máu tươi.
Khuôn mặt cô gái tuyệt sắc đó tái nhợt, chiếc váy trắng cũng bị nhuốm đỏ máu.
Còn có một con dao ngắn màu đen cắm ở vị trí trái tim!
Đôi chân đẹp cũng tập tễnh, tay cầm một thanh bảo kiếm đầy vết mẻ khổ sở chống cự!
“Sao lại là cô ta?”
Khoảnh khắc nhìn thấy dung mạo cô gái này, sắc mặt Diệp Bắc Minh hơi quái dị.
Cô gái này, chính là cô gái từ Côn Luân Hư đưa đến Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm tuổi sau khi cửu sư tỷ bị phế tu vi!
Hôm đó, sau khi cô ta đưa tuyết liên đến, rồi trực tiếp bỏ đi.
Diệp Bắc Minh không có cơ hội cảm ơn cô ta.
Hôm nay.
Lại gặp ở nơi này?
Năm ông lão, ba võ đế đỉnh phong, hai võ thần sư kỳ!
Còn cô gái đó, là thực lực võ đế đỉnh phong?
Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc.
Lúc này.
Một ông lão võ thần sơ kỳ lên tiếng: “Tiêu Dung Phi, cô đúng là quật cường, nếu để cô tiến vào tổ địa Côn Luân Hư!”
“Không chừng tông chủ cung Tuyết Thần kế nhiệm sẽ là cô thật!”
Tiêu Dung Phi tỏ vẻ mặt băng lạnh: “Võ Mặc, nếu để tông chủ biết nhà họ Võ truy sát tôi!”
“Ông biết ông sẽ có kết cục gì không?”
“Nhà họ Võ các người sẽ có kết cục gì không?”
“Ha ha ha!”
Toàn bộ năm ông lão đều cười ra tiếng: “Tiêu Dung Phi, người chết sẽ không biết nói!”
“Nơi hoang vu hẻo lánh này, ai biết là nhà họ Võ đã gϊếŧ cô chứ?”
Một ông lão trong đó lắc đầu: “Được rồi, đừng phí lời với cô ta nữa!”
“Để tránh đêm dài lắm mộng, trực tiếp gϊếŧ cô ta đi!”
Năm ông lão cùng đi đến.
Tiêu Dung Phi nghiến răng: “Đứng lại, các người còn dám tiến thêm một bước, tôi sẽ tự sát!”
“Võ đế đỉnh phong tự sát, cho dù các ông là võ thần, cũng sẽ phải chết theo!”
Năm ông lão ngẩn người.
Khuôn mặt già sầm xuống!
Đột nhiên.
Một giọng nói bình tĩnh vang lên: “Cô em, không cần tự sát đâu!”
Ai đang nói?
Soạt! Soạt! Soạt!
Trong tích tắc.
Năm ông lão cùng quay đầu, nhìn về phía lối ra vào sơn cốc.
Chỉ thấy một thanh niên đi đến giống như đi du lịch: “Mấy lão già ức hϊếp một cô bé, có phải không hay lắm không?”
Cơ thể Tiêu Dung Phi run lên, lập tức nhận ra Diệp Bắc Minh.
Không thể tin nổi: “Là anh?”
Diệp Bắc Minh cười rạng rỡ: “Là tôi”.
Năm ông lão nhà họ Võ cau mày.
Một ông lão võ đế đỉnh phong trong đó tức giận nói: “Mẹ kiếp, một thằng nhóc cảnh giới võ tôn cũng dám lo chuyện bao đồng?”
Quát một tiếng: “Mày chán sống rồi phải không!”
“Quỳ xuống!”
“Sau đó tự phế võ công, từ nơi này bò ra, tao tha cho mày một mạng!”
Hống hách!
Tàn nhẫn!
Tiêu Dung Phi hét lớn: “Không liên quan đến anh, mau đi đi!”
Diệp Bắc Minh trực tiếp phớt lờ lời của ông lão đó, nhìn Tiêu Dung Phi lắc đầu: “Nếu tôi không nhận ra cô, tôi cũng chẳng thèm quản chuyện này”.
“Cô đã giúp tôi một lần, coi như đã cứu cửu sư tỷ của tôi”.
“Chuyện này, tôi quản chắc rồi!”
Một ông lão võ đế đỉnh phong trong đó sầm mặt: “Nhãi ranh, dám coi thường tao? Chết đi cho tao!”
Soạt!
Ông ta nhảy vụt lên, xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh giống như con vượn.
Giơ tay tóm về phía cổ họng của Diệp Bắc Minh, bộ móng vuốt khô gày giống như sắt thép, vững chắc không phá nổi.
Bốn ông lão khác tiếp tục nhìn chằm chằm Tiêu Dung Phi, chẳng thèm nhìn thêm một cái.
Tiêu Dung Phi cũng nhắm mắt: “Hà tất anh phải làm vậy chứ?”
“Thôi vậy, cùng đi đến hoàng tuyền đi!”
Phụt!
Một tiếng bức bối vang lên!
Tiếng thi thể bùng nổ vang lên!
Phía sau truyền đến mùi máu tanh nồng nặc.
Bốn ông lão của nhà họ Võ lên tiếng: “Được rồi, tên nhóc đó chết rồi, Tiêu Dung Phi, cô yên tâm lên đường đi!”
Tiêu Dung Phi mở mắt, đang định tự sát.
Liền sau đó.
Cả người cô ta sững sờ.
Trên khuôn mặt xinh đẹp đầy chấn hãi, đôi mắt mở to, không dám tin nhìn vị trí phía sau bốn ông lão.
“Ừm?”
Bốn ông lão nhà họ Võ cảm thấy không đúng.
Liền sau đó.
Một luồng cảm giác nguy hiểm từ sau lưng truyền đến, bốn người gần như quay đầu cùng lúc!
Roạt!
Chỉ thấy một đường kiếm khí màu đỏ máu chém đến, giống như điện giật.
Phụt! Phụt!
Cái đầu của hai ông lão võ đế đỉnh phong bay cao, rơi xuống đất như quả bóng.
Con ngươi cũng sắp lồi ra ngoài, vẻ mặt chấn hãi, chết không nhắm mắt.
“Mày!”
“Suýt!”
Hai ông lão võ thần còn lại hít khí lạnh, tê dại da đầu: “Súc sinh, mày dám gϊếŧ người của nhà họ Võ tao?”
“Mẹ kiếp, mày điên rồi phải không?”
Roạt!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm trả lời, lại một đường kiếm khí màu đỏ máu ập đến.
Hai ông lão võ thần nổi giận, đều ra tay xông về phía Diệp Bắc Minh.
Một người như thương long!
Một người như mãnh hổ!
Xông đến từ hai bên trái phải.
Tiêu Dung Phi ngẩn người, lập tức ra tay: “Tôi đến giúp anh!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu: “Không cần, hai phế vật bị thương, có thể gϊếŧ tùy ý”.
“A?”
Tiêu Dung Phi tỏ vẻ mặt chấn kinh đứng tại chỗ.
Một ông lão tức giận gào thét: “Súc sinh, tao mặc kệ mày là ai, mày gϊếŧ người của nhà họ Võ tao!”
“Cửu tộc của mày, người thân bạn bè của mày, phụ nữ của mày đều phải chết!”
“Tuyệt vọng đi, run rẩy đi!”
Ầm!
Ông lão tấn công ra một quyền, hổ gầm rồng thét.
Không khí chấn động!
Chân nguyên trào ra, hóa thành một nắm đấm khổng lồ, đập về phía Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh giơ tay, chém xuống một kiếm.
Kiếm khí màu đỏ máu hóa thành một cái đầu rồng, lập tức chém nắm đấm được tạo thành từ chân nguyên ngưng tụ, gϊếŧ thẳng ông lão!
Ông lão kinh hồn bạt vía: “Mày! Làm sao có thể?”
Ông ta vốn bị thương, tốc độ chậm nửa nhịp!
Phụt!
Kiếm khí giáng lên người ông ta, máu thịt trực tiếp bị xé tan tác.
Nằm dưới đất giống như con chó chết, máu tươi đầm đìa.
Nếu không phải cú đấm vừa nãy đã chặn phần lớn uy lực, ông ta đã bị gϊếŧ bằng một đường kiếm rồi!
Một ông lão khác giật mí mắt, nhanh chóng động não: “Cậu nhóc, tao thu lại lời vừa nãy, tao xin nói ra thân phận trước!”
“Bọn tao là người của nhà họ Võ Côn Luân Hư, là trưởng lão của cung Tuyết Thần thế lực hạng nhất, nếu mày gϊếŧ…”