Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 487: Cơn giận của sát thần!

Trong tích tắc!

Một luồng sát ý khủng bố ập đến.

Lạnh như băng!

Giống như truyền ra từ địa ngục!

Lập tức khóa chặt Vương Bá Thông!

Tay của ông ta dừng lơ lửng giữa không trung, không dám tin nhìn sang hướng truyền ra tiếng nói, đầu đầy mồ hôi quát lớn một tiếng: “Là ai?”

Liền sau đó.

Một bóng hình đi ra từ trong khe nứt trên thân núi.

Khoảnh khắc nhìn thấy người này, đồng tử của tất cả mọi người đều co mạnh lại!

“Sát thần, Diệp Bắc Phong!”

“Là mày?”

Tất cả võ giả đều hít khí lạnh.

Bọn họ thực sự quá quen thuộc với khuôn mặt này!

Sát thần, Diệp Bắc Phong!

Hình ảnh của anh sớm đã truyền khắp Côn Luân Hư.

Không ai không biết, không ai không hay!

Sau khi Diệp Bắc Minh có được Phần Thiên Chi Diễm, thay quần áo, dịch dung thành dáng vẻ của Diệp Bắc Phong rồi đi ra.

“Là anh ta!”

Đồng tử của Mộc Tuyết Tình như bị chấn rung mạnh, nằm mơ cũng không ngờ.

Lại gặp được Diệp Bắc Minh ở nơi này!

Cũng thật trùng hợp quá rồi?

Từ sau khi người này xuất hiện ở Côn Luân Hư, dường như lần nào xảy ra chuyện lớn cũng đều có mặt anh.

Văn Nhân Mộc Nguyệt cau mày: “Thật kỳ lạ, bóng hình của anh ta sao mà giống người đó thế?”

‘Khi danh tiếng của Diệp Bắc Phong được truyền khắp nơi, mình đã nghi ngờ là anh ta!’

‘Rốt cuộc có phải là anh ta không?’

Lôi Bằng rất kích động: “Sát thần ca, thì ra là anh à!”

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đến trước người Y tông chủ.

Cau mày: “Trong thời gian ngắn, ba lần bị thương nặng, tình hình rất không ổn!”

Soạt!

Anh sử dụng Quỷ Môn Thập Tam Châm, giữ lại hơi thở của Y Thượng Khôn.

Rồi cho ông ta uống mấy viên đan dược!

Đồng tử của mọi người co lại, là đan dược thiên phẩm có bốn đường vân đan.

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh nhìn thấy ba thi thể không đầu của Phần Thiên Tông, liền cau mày: “Đã có chuyện gì?”

Trong đôi mắt to xinh đẹp của Y Nam Tương, nước mắt ào ào trào ra: “Chính lão già đó, là ông ta đã gϊếŧ ba vị trưởng lão!”

“Sáu mươi năm trước, cũng chính những người này vì một món bảo bối mà đến cướp đoạt Phần Thiên Tông!”

“Hôm nay, sau sáu mươi năm họ lại đến!”

“Anh Diệp, bọn họ… chính là bọn họ!”

Y Nam Tương khóc rất thương tâm.

Sắc mặt của Diệp Bắc Minh rất khó coi!

Tuy.

Anh không phải là người của Phần Thiên Tông, nhưng có thể hiểu được cơn lửa giận của Y Nam Tương.

Hai mươi ba năm trước, có một đám thế lực Côn Luân Hư vì bảo bối, đã truy sát mẹ của anh!

Đúng là giống y hoàn cảnh của anh!

Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Bá Thông: “Là ông đã gϊếŧ họ?”

Khuôn mặt già của Vương Bá Thông tái nhợt, mồ hôi không ngừng tuôn rơi.

Nhưng có bao nhiêu võ giả đang nhìn, nếu ông ta hèn nhát, sau này làm sao còn có chỗ đứng ở Côn Luân Hư?

“Hừ!”

Vương Bá Thông lạnh lùng hừ một tiếng: “Tao gϊếŧ đấy thì thế nào? Diệp Bắc Phong, tao là người của cung Hạo Miểu…”

Soạt!

Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay, đập một chưởng ra!

Đồng tử của Vương Bá Thông co lại điên cuồng, vốn không kịp phản ứng.

Cái đầu bị đập vỡ vụn như quả dưa hấu.

“Đây… suýt!”

Các võ giả khác hít khí lạnh.

Sượt sượt sượt lùi lại!

Đám võ giả của cung Hạo Miểu nổi giận: “Diệp Bắc Phong, dám gϊếŧ người của cung Hạo Miểu? Mẹ kiếp, mày điên rồi phải không!”

Diệp Bắc Minh bước ra một bước: “Tao gϊếŧ người của cung Hạo Miểu đấy!”

Anh xông vào trong đám đông.

Đám võ giả của cung Hạo Miểu, đúng là giống như bia đỡ phi tiêu!

“Phụt!”

“Đồ điên, mọi người mau ngăn tên điên này lại!”

“A!”

Tiếng kêu thảm không dứt bên tai.

Chưa đến một phút, mấy trăm võ giả của cung Hạo Miểu đều bỏ mạng!

Các võ giả xung quanh tê dại da đầu, không ngừng hít khí lạnh: “Hắn… làm sao hắn dám?”

Mộc Tuyết Tình cảm thấy hai chân mềm nhũn!

Văn Nhân Mộc Nguyệt cũng ngẩn người đứng tại chỗ, chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh.

Anh ta, quá dũng mãnh!

Rất nhiều người kinh sợ cúi đầu!

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Y tông chủ, món nợ của Phần Thiên Tông năm đó, hôm nay tính luôn một thể đi!”

Y Thượng Khôn ngẩn người nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, người có ý gì?”

Diệp Bắc Minh nhìn ông ta: “Phần Thiên Tông có ơn với tôi, hôm nay, tôi sẽ báo thù cho Phần Thiên Tông các người!”

“Sáu mươi năm trước, ai cướp bóc Phần Thiên Tông, gϊếŧ người của Phần Thiên Tông!”

“Hôm nay, chỉ cần có mặt ở đây, tôi đều gϊếŧ hết giúp ông!”

Vừa dứt lời!

Cả hội trường tĩnh lặng như cái chết!

Khẩu khí thật lớn!

Sượt sượt sượt!

Trong đám đông có một vài thế lực bất giác lùi lại mấy bước.

Chính là những kẻ ra tay với Phần Thiên Tông năm đó!

Y Thượng Khôn kích động hỏi: “Anh… anh Diệp, người nói thật chứ?”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

“Ha ha ha! Tốt! Tốt quá rồi!”

Y Thượng Khôn kích động toàn thân run lên, nước mắt giàn dụa.

Ông ta quát lớn một tiếng, chỉ vào một ông lão trong đám đông: “Nhà họ Hoàng thế lực hạng ba, năm đó chính bọn họ xông vào Phần Thiên Tông đầu tiên!”

Ông lão trong đám đông sợ đến hét lớn: “Y tông chủ, ông đừng ăn nói bừa bãi, nhà họ Hoàng chúng tôi đến Phần Thiên Tông làm khách, không gϊếŧ người!”

Y Thượng Khôn tức giận: “Đừng tưởng tôi không nhìn thấy, Hoàng Thiên Dịch, chính là ông, cưỡng bức con gái của lão tông chủ!”

“Súc sinh, cầm thú, ông đáng chết! Ông làm ma tôi cũng nhận ra ông!”

Bỗng nhiên.

Diệp Bắc Minh đi về phía đám người nhà họ Hoàng!

Đồng tử của Hoàng Thiên Dịch co lại, nở nụ cười gượng: “Diệp Bắc Phong, mày đừng làm bừa”.

“Y Thượng Khôn nói dối, mày…”

Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhiều lời.

Trực tiếp tấn công một quyền qua!

Hoàng Thiên Dịch nổi giận: “Cút!”

Điên cuồng phản kháng, vốn vô ích, bị Diệp Bắc Minh gϊếŧ chết bằng một quyền.

“Gia chủ!”

Đám người nhà họ Hoàng hét lớn.

Liền sau đó.

Một đường kiếm khí khủng bố từ trên trời giáng xuống, lập tức chém gϊếŧ mấy trăm người nhà họ Hoàng!

Nhanh gọn dứt khoát!

“Đi thôi!”

“Mau đi thôi!”

Mấy gia tộc trong đám đông quay người định bỏ đi.

Không muốn ở lại một phút giây nào, chỉ sợ bị Y Thượng Khôn nhận ra.

Ầm!

Lôi ảnh trùng trùng!

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, chặn lại mấy gia tộc này, tung một kiếm gϊếŧ chết toàn bộ!

Máu tươi bắn lên người những võ giả khác, mùi máu tanh đáng sợ khiến người ta chóng mặt.

Đồng thời.