Đôi mắt Diệp Nam Thiên đỏ bừng: “Nhà họ Diệp vốn là quý tộc của hoàng triều Đại Chu, dưới một người, trên vạn người!”
“Tổ tiên nhà họ Diệp nắm trong tay binh quyền của hoàng triều Đại Chu!”
“Mở mang bờ cõi cho hoàng triều Đại Chu, lập chiến công hiển hách!”
“Nhưng sau này hoàng thất nghi kỵ, huyết mạch nhà họ Diệp gần như bị gϊếŧ hết sạch chỉ trong một đêm”.
“Chỉ có tổ tiên và số ít người thoát ra khỏi vòng bao vây của hoàng triều Đại Chu, đến nơi này kéo dài hơi tàn”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Trong lòng không có quá nhiều cảm xúc.
Anh không biết rõ tình hình cụ thể, cũng sẽ không vì mấy lời của ông ngoại mà thề phải đối địch với hoàng triều Đại Chu.
Anh coi như nghe một câu chuyện là được.
Nhiệm vụ đầu tiên, vẫn là tìm được tung tích của mẹ.
“Ông ngoại, mẹ của con thì sao?”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Sau này bà ấy đi đâu?”
“Ầy!”
Thấy Diệp Bắc Minh không có hứng thú lắm với lai lịch của nhà họ Diệp, ông ta thở dài một tiếng.
Chỉ có thể sau này rồi tính vậy.
Diệp Bắc Minh vừa trở về nhà họ Diệp, bảo anh phải nhìn nhận theo góc độ của nhà họ Diệp, đúng là làm khó người ta.
Bèn nói: “Sau khi Thanh Lam sinh con, lại lén quay về nhà họ Diệp một lần”.
“Sau khi để lại bức thư đó liền biến mất”.
“Ông ngoại đoán, có lẽ Thanh Lam đi về hoàng triều Đại Chu, tìm bố của con!”
Diệp Bắc Minh vội hỏi: “Ông biết thông tin của bố con không?”
Diệp Nam Thiên lắc đầu: “Mẹ của con không nói, bố của con gần như là một câu đố”.
“Cho dù ông truy hỏi nhiều lần, mẹ con cũng không tiết lộ một chữ”.
“Nhưng xét từ biểu hiện của mẹ con, bố của con không phải là một nhân vật đơn giản!”
Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm.
Khẽ gật đầu.
Rồi lại nói chuyện vài câu: “Ông ngoại, sau này nhà họ Diệp định làm thế nào?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Minh Nhi, thực lực của con khủng bố như vậy, đương nhiên con sẽ kế nhiệm gia chủ nhà họ Diệp”.
“Ông tin chuyện này là nguyện vọng chung của mọi người, sẽ không ai có ý kiến”.
Diệp Bắc Minh trầm mặc.
Suy nghĩ một lát sau.
Lắc đầu: “Ông ngoại, con không thích hợp làm gia chủ nhà họ Diệp”.
“Ồ? Con không muốn?”
Diệp Nam Thiên hơi lúng túng: “Minh Nhi, ông biết với thực lực của con, bây giờ chắc chắn sẽ không nhìn đến nhà họ Diệp”.
“Nhưng…”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, trực tiếp ngắt lời của Diệp Nam Thiên: “Ông ngoại, con không có ý đó”.
“Thứ nhất, hiện giờ con còn có việc phải làm, có lẽ sẽ có xung đột với rất nhiều thế lực!”
“Con làm gia chủ nhà họ Diệp, chưa chắc đã là chuyện tốt với nhà họ Diệp”.
“Có lẽ, còn mang đến họa sát thân cho nhà họ Diệp!”
“Thứ hai, thực lực hiện giờ của con, trên thực tế cũng chỉ là võ tôn sơ kỳ”.
“Có thể gϊếŧ được võ thần, hoàn toàn dựa vào một vài thủ đoạn đặc biệt”.
“Thứ ba, nếu xác định mẹ con thực sự đến hoàng triều Đại Chu, sớm muộn con cũng phải đến hoàng triều Đại Chu một chuyến!”
“Gia chủ nhà họ Diệp phải tọa trấn ở nhà họ Diệp, chứ không phải chạy khắp nơi”.
Diệp Nam Thiên bất lực cười khổ: “Con nói đều đúng, nhưng ngoại trừ con ra, ai có thể kế nhiệm gia chủ nhà họ Diệp đây?”
“Diệp Bắc Minh cười: “Cậu cũng rất được”.
“Ấy, cậu của con không được”.
Diệp Nam Thiên lắc đầu: “Thanh Dương chỉ làm theo ý mình, hơn nữa còn rất thẳng tính”.
“Nó làm gia chủ nhà họ Diệp, không phải là chuyện tốt với nhà họ Diệp”.
“Thôi, chuyện này sau này rồi tính”.
Diệp Nam Thiên trực tiếp chuyển chủ đề.
Ông ta không muốn khiến Diệp Bắc Minh thấy phản cảm.
Ông ta cũng nhìn ra, Diệp Bắc Minh không có quá nhiều cảm giác trở về với nhà họ Diệp.
Cũng không trách được Diệp Bắc Minh!
Dù sao.
Ngay từ đầu người ta đã không vui vẻ gì với nhà họ Diệp.
Sau này tháo bỏ được hiểu lầm, lại bảo người ta trực tiếp quay ngoắt một trăm tám mươi độ, vui vẻ với nhà họ Diệp cũng không thể nào.
Bỗng nhiên.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, trong bức tượng này có bảo bối!”
Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt nhìn sang bức tượng: “Bảo bối? Là cái gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Tôi cũng không nhìn ra”.
“Thứ đó bị một tầng năng lượng ngăn che, nhưng không thể phủ định, nó khá nghịch thiên”.
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm bức tượng.
Diệp Nam Thiên thấy kỳ lạ hỏi: “Minh Nhi, con nhìn cái gì thế?”
“Ông ngoại, con có thể hủy bức tượng này không?”
Diệp Bắc Minh hỏi.
Diệp Nam Thiên hơi do dự.
Nhưng vẫn gật đầu: “Tùy con, dù sao bức tượng này chỉ tạc theo lời dự đoán!”
“Nó giống con y hệt, nó chính là con, con chính là nó”.
“Nếu con muốn hủy nó thì hủy đi”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Cổ tay giơ lên!
Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay!
Chém ra một đường!
Hey!
Một đường kiếm khí giáng xuống, bức tượng ầm ầm sập đổ.
Hóa thành vô số mảnh nham thạch rơi xuống, khói bụi mù trời!
Đợi khi khói bụi tiêu tan, một chiếc hộp bằng kim loại xuất hiện trước mắt.
Diệp Nam Thiên sợ giật mình: “Đây là cái gì?”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Tổ tiên nhà họ Diệp có từng nhắc đến không?”
Diệp Nam Thiên thộn mặt: “Không có, chưa từng nói đến”.
Không nhìn ra được chiếc hộp này làm từ kim loại gì.
Nhưng.
Cầm trong tay vô cùng nặng!
Tìm một vòng, lại không phát hiện ra mắt khóa.
Diệp Bắc Minh quyết đoán giơ tay, chém kiếm Đoạn Long xuống.
Chiếc hộp kim loại bị chém đôi như đậu phụ!
Ầm!
Một luồng khí tức cường mạnh ập đến, chỉ thấy trong chiếc hộp có một khối thủy tinh.
Ở khu vực chính giữa khối thủy tinh, lại có một giọt máu tươi tỏa ra khí tức khủng bố!