Phương Ngọc Lâu tiến về phía trước.
“Lục Gia, tiểu thư, không xong rồi”.
“Cậu Phương đi về phía phòng bao của cậu Diệp!”
Người làm nhà họ Ngô tới bẩm báo.
“Cái gì?”
Ngô Tố Hải và Ngô Khinh Diên biến sắc: “Đi, mau đi xem!”
...
Diệp Bắc Minh đang giao dịch với tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
“Nhóc con, tu bổ kiếm Đoạn Long nào có đơn giản như vậy?”
“Lấy được Hỗn Độn Hắc Kim còn lâu mới đủ, kim loại này chỉ có dùng dị hỏa mới có thể hòa tan nó!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích.
Diệp Bắc Minh nghi ngờ: “Dị hỏa là gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Mấy loại ngọn lửa bản nguyên nhất giữa thế gian, ở địa cầu hình như không có”.
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co lại: “Mẹ kiếp! Ông chọc tôi à?”
“Vì vậy, tôi chỉ lấy được một cục sắt, không thể luyện hóa?”
Tháp Càn Khôn Ngục có chút ngượng ngùng: “Khụ, chính là ý này”.
Lúc này.
Phương Ngọc Lâu một cước đá văng của phòng bao.
Xông vào!
Diệp Bắc Minh vốn đang tưc giận, Phương Ngọc Lâu còn không biết sống chết, trực tiếp đυ.ng vào họng súng.
“Cút!!!”
Quát lớn một tiếng.
Cách không đánh ra một quyền!
“Thiếu gia, cẩn thận!!!”
Hai Võ Đế sơ kỳ cảm nhận được khí tức khủng khϊếp, điên cuồng xông tới, chặn trước người Phương Ngọc Lâu.
Phụt!!!
Một tiếng rên vang lên, hai Võ Đế sơ kỳ bị một quyền đánh thành sương máu.
Phương Ngọc Lâu giống như chó chết bay ra ngoài, gân mạch toàn thân nát hết.
Hai bố con Ngô Tố Hải và Ngô Khinh Diên vừa xuất hiện, đúng lúc nhìn thấy cảnh này!
“Rít!”
Hít một hơi lạnh, da đầu tê dại như sắp nổ tung.
Ngô Khinh Diên trợn tròn mắt: “Chẳng lẽ anh ta thật sự là sát thần Diệp Bắc Phong?”
“Cái gì? Sát thần Diệp Bắc Phong?”
Ngô Tố Hải mặt đầy khϊếp sợ: “Con gái, xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngô Khinh Diên nói ra chuyện Diệp Bắc Minh tự xưng là sát thần Diệp Bắc Phong.
Toàn thân Ngô Tố Hải ngây ra!
Giờ phút này.
Diệp Bắc Minh bước ra, đứng trước mặt Phương Ngọc Lâu.
Toàn thân Phương Ngọc Lâu sợ choáng váng, hắn nói trong sợ hãi: “Xin lỗi, tôi… tôi không biết anh nóng tính như vậy, tôi sai rồi… tôi thật sự sai rồi!”
Vừa rồi luồng tức giận và phách lối giống như ngọn lửa!
Bị một chậu nước lạnh tưới từ trên đầu xuống dập tắt!
Diệp Bắc Minh nhìn Phương Ngọc Lâu: “Người của Phần Thiên Tông ở nhà họ Phương mày?”
“Mày!!!”
Phương Ngọc Lâu hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt, gần như sắp bị hù chết: “Sao mày biết, rốt cuộc mày là ai?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đã cho mày cơ hội rồi!”
Trực tiếp vận dụng Huyết Hồn chú!
Giây tiếp theo.
Trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra sát khí ngút trời, một mảng huyết quang màu đỏ trào ra.
Trong nháy mắt bao phủ Phương Ngọc Lâu!
Một bóng người màu đỏ máu bị kéo xé ra khỏi cơ thể của Phương Ngọc Lâu, kinh hoàng biến dạng!
“Đây là…”
Cơ thể mềm mại của Ngô Khinh Diên run rẩy.
Ngô Tố Hải hét lớn: “A! Linh hồn, đây là linh hồn của con người!!!”
Con ngươi của Diệp Bắc Minh đỏ cả mảng máu, toàn bộ lối đi hành lang trong nháy mắt tràn đầy sát khí vô tận.
Lúc này.
Anh thật sự giống như sát thần thống trị sinh tử!
Trong phút chốc.
Tất cả bí mật trong lòng Phương Ngọc Lâu đều bại lộ dưới mí mắt Diệp Bắc Minh!
“Ngoài năm trăm dặm là nhà họ Phương?”
“Gia tộc rèn đúc, nhà họ Phương giới phàm tục quả nhiên là cùng một mạch!”
“Mười chín Võ Đế sơ kỳ, ba Võ Đế cấp trung”.
“Lão tổ tọa hóa? Hôm nay cử hành tang lễ?”
“Quả nhiên chứa chấp người của Phần Thiên Tông!”
“Hai mươi ba năm trước từng đuổi gϊếŧ mẹ tôi?”
Xem đến đây, trong mắt Diệp Bắc Minh trong nháy mắt sát khí tăng vọt: “Thứ nhất, Phần Thiên Tông ăn cắp truyền quốc ngọc tỷ của Long Quốc, nhà họ Phương các người thu nhận bọn họ cũng được thôi”.
“Thứ hai, nhà họ Phương lại còn có liên quan đến nhà họ Phương người canh giữ gia tộc giới phàm tục!”
“Thứ ba, các người còn từng đuổi gϊếŧ mẹ tao, ham muốn đồ trong tay bà ấy?”
“Nhà họ Phương các người đúng là chết chưa đền hết tội!”
Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh băng.
“Mày… mày là ai?”
Phương Ngọc Lâu mệt lả, mặt trắng bệch: “Sao có thể nhìn thấy suy nghĩ trong đầu tao?”
Sau khi bị Huyết Hồn chú sưu hồn, cả người già đi vài chục tuổi.
Giống như chim cút, quỵ xuống đất, run rẩy.
Bùm!
Diệp Bắc Minh một cước đạp nổ đầu hắn, bỏ lại một câu: “Lăng Thi Âm, ở đây chờ tôi!”
“A!”
Ngô Tố Hải thiếu chút nữa bị hù chết, hoảng sợ hét lớn: “Cậu Phương chết? Phương Ngọc Lâu chết?”
“Sát thần, cậu ta thật sự là sát thần Diệp Bắc Phong!!!”
Ngô Khinh Diên không kìm được run rẩy, trong con ngươi đều là kinh hoàng: “Trời ơi, trước đó, mình… mình đã đùa giỡn sát thần Diệp Bắc Phong?”
Lúc này Ngô Tố Hải hạ lệnh: “Người đâu, phong tỏa tin tức cho tôi, bất kỳ ai dám lan truyền chuyện này ra ngoài, gϊếŧ không tha!!!”
...
Nhà họ Phương.
Tiếng kèn không ngừng.
Lão tổ nhà họ Phương tọa hóa, vị đại sư đúc kiếm hàng đầu Côn Luân Hư đã qua đời.
Đối với nhà họ Phương mà nó là đả kích quá lớn!
Lão tổ nhà họ Phương đã chế tạo qua rất nhiều thần binh lợi khí cho các tông môn khác.
Không ít võ giả thế lực lớn rối rít tới chia buồn.
“Gia chủ Phương, xin hãy nén bi thương!”
“Người chết không thể sống lại, kiếm Long Uyên, kiếm Phá Sát, kiếm Băng Phách mà lão tiền bối Phương chế tạo mãi mãi đại diện cho tinh thần ông ấy!”
“Gia chủ Phương nén bi thương, lão tiền bối Phương cũng không hy vọng con cháu đời sau đau khổ vì ông ấy như vậy”.
Đám người Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y, Mộc Tuyết Tình đại diện cho tông môn của mình đến.
Phương Vĩnh Tín lau nước mắt: “Cảm ơn mọi người đã đưa ông cụ đến đoạn đường cuối cùng, mời vào trong ngồi!”
Ông ta thật sự đau lòng!!!
Ông cụ nếu còn sống, địa vị nhà họ Phương chắc chắn sẽ không kém.
Ông cụ vừa chết, nhà họ Phương không ai có thuật đúc kiếm khủng khϊếp như ông cụ!
Đột nhiên.
Giọng nói khàn khàn truyền tới: “Ông bạn già, ông đi rồi sao?”
Mọi người quay đầu nhìn.
Chỉ thấy lão giả mặc áo bào trắng chậm rãi đi tới.
Lưng đeo một hộp kiếm khắc hình rồng.
Con rồng này trông rất sống động, giống như muốn lao ra từ vực sâu vậy!
“Kiếm Long Uyên!!!”
Lôi Bằng kinh hãi: “Ông chính là tiền bối Kiếm Si?”
“Rít!”
Mọi người hít ngược lại hơi lạnh.
“Kiếm Si? Là ông ta, sao ông ta lại đến!”
“Nghe nói người này cả đời mê kiếm, lĩnh ngộ với kiếm đạo đã đạt đến cảnh giới cao!”
“Kiếm ý quá mạnh!”