Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 435: Già rồi

“Trời ơi…”

Diệp Lăng Tiêu há hốc miệng, cơ thể run rẩy không thể khống chế.

Diệp Cấm Thành hoàn toàn hóa đá, đồng tử phản chiếu hình ảnh Diệp Bắc Minh bóp nát cổ họng William III, cường giả đứng thứ 8 bảng xếp hạng ngầm!

“A!”

Đại đế Della của Hùng Quốc kêu thảm, bị Diệp Bắc Minh một cước đạp bay ra ngoài.

Như chó chết đập trên tảng đá, hóa thành sương máu!

Vua xét xử kinh hãi hít khí lạnh, lùi về phía sau, hoảng sợ hét: “Diệp Bắc Minh, chờ chút! Chờ chút đã!”

“Bây giờ cậu là đệ nhất thế giới, toàn bộ giới võ đạo do mình cậu định đoạt!”

“Tôi đảm bảo, bắt đầu từ bây giờ, võ giả phương Tây vĩnh viễn không bao giờ đặt chân vào Long…”

Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: “Om sòm!”

Giơ tay bộc phát ra huyết quang, ngưng tụ thành long trảo túm lấy vua xét xử vào tay!

Bùm!

Bóp nát đầu!

Tiện tay vứt thi thể vua xét xử, đuổi gϊếŧ những võ giả phương Tây khác!

Lúc này Diệp Bắc Minh giống như cỗ máy gϊếŧ người.

Long Đế đốt cháy sức mạnh tàn hồn, làm sao những người này có thể chống đỡ được?

Tất cả mọi người đều bị đánh gục!

Không còn một mống!

Giọng nói của Long Đế truyền tới: “Lại dùng mất 90 giây, Diệp Bắc Minh, tôi già rồi!”

“Nếu như ở trạng thái đỉnh phong, đám cá tạp này bổn đế dùng chưa đến một cái hít thở cũng có thể gϊếŧ trong nháy mắt!”

Nghe thấy giọng nói của Long Đế.

Toàn thân Diệp Bắc Minh kích động run rẩy.

Nhiệt huyết sôi trào!

Anh giao cơ thể cho Long Đế khống chế, cảm nhận vô cùng rõ ràng sự sung sướиɠ khi chiến đấu!

“Long Đế, ông quả thật khủng khϊếp!”

Diệp Bắc Minh nói.

“Ha ha ha ha!”

Long Đế cười lớn: “Tôi tặng cậu thêm một phần quà lớn!”

Vù!

Đột nhiên.

Máu tươi của đám người Zeus bay lên không, hóa thành cả vùng sương máu.

Lập tức xâm nhập vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh!

Ầm!

Trong nháy mắt, gông cùm xiềng xích Diệp Bắc Minh Võ Tông đánh ra trong nháy mắt được thông suốt!

Tiến vào Võ Tông trung kỳ!

Mắt anh sáng lên: “Cảm ơn Long Đế!”

Long Đế cười ha ha: “Diệp Bắc Minh, cậu rất phù hợp với khẩu vị của tôi!”

“Tôi còn có rất nhiều phép thần thông, chỉ cần cậu đồng ý bái tôi làm thầy, tôi truyền tất cả cho cậu!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Thôi”.

“Được”.

Long Đế có chút thất vọng: “Diệp Bắc Minh, đừng quên chuyện cậu đã đồng ý với tôi!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Khí tức của Long Đế hoàn toàn biến mất trong cơ thể của anh.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Luồng tàn hồn ông ta để lại đã bị chôn vùi”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Long Đế này cũng rất phù hợp khẩu vị của tôi, nếu như đi Côn Luân Hư, nhất định sẽ cứu được tàn hồn còn lại của ông ta!”

Chậm rãi quay đầu.

Trong đám người tĩnh mịch!

Tất cả mọi người vẫn giữ động tác khϊếp sợ, há hốc mồm, trợn trừng mắt, trố mắt nghẹn họng nhìn Diệp Bắc Minh.

“Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối Diệp!”

Vô số võ giả quỳ xuống, giọng nói đồng loạt truyền tới.

Dù là đám người Phong Cửu U, Lục Lâm Thiên, Lục Khi Sương cũng quỳ xuống!

Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Diệp Bắc Minh ngoài kính sợ, sùng bái!

Còn có kiêng kỵ nồng nặc!

Diệp Bắc Minh tùy ý xua tay: “Chư vị cũng là vì long mạch của Long Quốc, vì dân vì nước, không cần đa lễ!”

Thư ký Tiền đi tới, hơi khom người: “Long Soái, mau nhìn long mạch đi!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Mọi người tiến về trước mấy chục mét.

Một cái khe cực đại dài mấy trăm mét xuất hiện trước mắt.

Dưới đất đen nhánh!

Một luồng khí tức hào hùng đi đôi với từng trận long ngâm.

Sâu trong khe hở đen nhánh, căn bản không biết có cái gì!

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Tôi đi xuống xem chút, mọi người canh giữ ở đây!”

Vèo!

Không chờ mọi người phản đối, Diệp Bắc Minh lập tức nhảy vào trong khe.

Anh sử dụng thuật đằng không, đi liền một hơi xuống dưới đất mấy ngàn mét!

Một luồng sức mạnh hào hùng tấn công vào mặt!

Nó gần như trong suốt, hiện ra màu vàng!

Như một con sông trào ra dưới lòng đất!

Trên thân có một lỗ hổng, gần như bị đứt gãy.

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Đây chính là long mạch?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Mau hấp thu nó!”

Diệp Bắc Minh chần chừ: “Nếu tôi hấp thu long mạch, vậy có ảnh hưởng gì đến Long Quốc không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng.

Một lát sau.

Giọng nói vang lên: “Sẽ kết thúc”.

“Mẹ kiếp!”

Diệp Bắc Minh trợn mắt: “Tôi có thể làm ra loại chuyện mất trí này sao?”

“Suy nghĩ kỹ trước đi, làm sao tu bổ được!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Rất đơn giản, trên long mạch có lỗ hổng cần phải tu bổ!”

“Cậu chỉ cần mang đồ có số mệnh đến là có thể tu bổ nó!”

“Đồ có số mệnh?”

Diệp Bắc Minh nghi ngờ.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Ví dụ như kiếm Đoạn Long trong tay cậu, cũng được tính như là đồ vật có số mệnh!”

“Long mạch có thể hấp thu kiếm Đoạn Long sao?”

Diệp Bắc Minh hỏi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “E là không được, phẩm cấp của kiếm Đoạn Long quá cao”.

“Cậu ném kiếm Đoạn Long vào long mạch, có lẽ sẽ trực tiếp chém đường long mạch này!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Vậy phải làm sao đây?”

“Chỉ có thể tạm thời khống chế long mạch, chờ đến khi cậu tìm được đồ có số mệnh, vậy mới hoàn toàn tu bổ long mạch!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đề nghị: “Dùng đỉnh Thanh Mộc và đỉnh Thiên Cực đi, chúng cộng lại chắc có thể trấn áp được long mạch khoảng một tháng”.

“Một tháng sau, nếu như cậu vẫn không tìm được đồ tu bổ long mạch, long mạch sẽ tiếp tục sụp đổ”.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ trong chốc lát.

Chỉ có thể như vậy.

Anh lấy đỉnh Thanh Mộc và đỉnh Thiên Cực ra, trực tiếp ném vào trong long mạch.

Long mạch vốn đang xao động không yên, trong nháy mắt đã yên tĩnh hơn rất nhiều.

Nhưng vẫn có long khí trào ra ngoài, đại khái chỉ khoảng một phần trăm so với những gì nó bắt đầu!

“Nhóc con, đừng lãng phí, hấp thu!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Đây là long mạch của Long Quốc, tôi hấp thu không được ổn lắm?”